Năm mới Tết đến.
Rước hên vào nhà.
Quà cáp bao la.
Mọi nhà no đủ.
Vàng bạc đầy hũ.
Gia chủ phát tài.
Già trẻ gái trai.
Sum vầy hạnh phúc.
Chúc mừng năm mới...
P/S: Đây chỉ là ngoại truyện, nó không hề liên quan và không ý nghĩa gì đối với mạch truyện.
Nhân vật trong mẩu truyện dưới không thể hiện đủ so với truyện cũ để tránh xảy ra xung đột.
Một số vật phẩm mà chính tác giả đã trao cho tất cả nhân vật trong mẩu truyện dưới nên đôi khi nó sẽ gây ra sự vô lý.
Vì vậy nên độc giả đọc cho vui, nếu không thì có thể rời đi nha.
Cảm ơn rất nhiều
Đêm 30 tết, cũng là lúc chúng ta sum vầy bên gia đình.
Tuy nhiên, ở trong một căn nhà to, một điều mà Lâm Thần khá là sợ sệt.
Linh Nhi, Ngọc Băng, Thanh Tuyết, Tiểu Ngọc, Như Lan, Lily và cả Tô Nhan đều có mặt...
Tuy nhiều người như vậy nhưng chỉ có Linh Nhi và Tô Nhan có vẻ đang cực kỳ đáng sợ trong mắt các cô gái khác.
Đơn giản vì hai người này quá khủng bố.
Linh Nhi cười lạnh, ánh mắt nhìn tất cả mọi người rồi nói:
-Hừ...!các người may là hôm nay gần tết nên tôi mới không động tay.
Ai mà dám chiếm lấy anh Lâm Thần thì biết tay tôi...
Ánh mắt cực kỳ sắc bén quét qua mọi người khiến cho tất cả mọi người hoảng sợ.
Chỉ có Tô Nhan cười lạnh nói:
-Cô tưởng tôi sợ chắc.
Nít ranh mà đòi sóng sánh với người lớn...
Nói xong, Tô Nhan ưỡn bộ ngự/c đáng tự hào của cô khiến cho Linh Nhi cắn răng ken két....
Đúng lúc hai người chuẩn bị cãi nhau thì Lâm Thần xuất hiện.
Cậu nói một cách vui vẻ:
-Hôm nay là ngày cuối của năm nay rồi.
Mọi người đừng cãi nhau nữa.
Mọi người có muốn sắm đồ tết không nhỉ.
Tất cả mọi người đều nhìn Lâm Thần.
Lâm Thần hiện tại đang mặc một bộ đồ khá là đơn sưo, tuy nhiên không vì thế mà tất cả mọi người không “thèm khát” cậu ấy.
Tiểu Ngọc chạy đến ôm lấy tay của Lâm Thần, mếu máo nói:
-Huhu...chị kia đáng sợ quá...
Mọi người ai cũng biết “chị” đó chính là Linh Nhi.
Tuy nhiên, mọi người đều cảm nhận được rằng Tiểu Ngọc đang lợi dụng.
Điều này làm cho tất cả mọi người, kể cả Tô Nhan đều khó chịu.
Tuy nhiên, do hôm nay là ngày đặc biệt nên không ai muốn tổn thương cả.
Một phần vì tín ngưỡng cực kỳ sâu rộng, một phần cũng vì không muốn Lâm Thần mất thiện cảm.
Phải rất râu, Lâm Thần mới có thể tách tất cả mọi người ra.
Thật sự đây là điều mà Lâm Thần chưa từng có thể ngờ tới, ai ngờ thằng tác giả có thể cho tất cả cô nàng này ở chung được chứ.
Thật sự rất khổ cho một người con trai như cậu.
Đầu tiên, Lâm Thần đã cố gắng phân công bọn họ.
Tô Nhan và Như Lan đều là những cô gái trưởng thành nên sẽ có trách nhiệm đi mua đồ.
Linh Nhi thì phụ trách treo những vật phẩm lên cây đào.
Còn Tiểu Ngọc thì sẽ chế biến đồ ăn.
Lily, Thanh Tuyết và Ngọc Băng phụ trách phần còn lại.
Lâm Thần cầm cái chổi ra kỳ cọ ngôi nhà.
Mọi người làm vui vẻ khiến cho cậu rất vui.
Cậu luôn muốn mọi người ôn hòa như vậy.
Từng đường lướt khiến cho từng chút bụi bị bay ra.
Các vị tiểu thư làm việc khiến cho khung cảnh thêm đẹp đẽ.
Tuy Lâm Thần có đề nghị là tất cả các vị tiểu thư đó không cần làm gì cả, tuy nhiên ai ai cũng tỏ vẻ không bằng lòng.
Thậm chí, Linh Nhi còn uy hiếp cậu:
-Hừ, anh mà cứ coi tôi vô dụng thì tôi sẽ đè anh ra và cho anh biết tôi có “vô dụng” không?
Linh Nhi sau đó còn liếm môi trông cực kỳ quyến rũ khiến cho Lâm Thân run rẩy.
Đó là lý do tại sao cậu phải làm như vậy.
Tuy nhiên, khi cậu đang lau sàn ở nhà kho thì một bóng đen vụt ra.
Trong chốc lát đã áp chế cậu xuống đất, hai tay bị trói bằng một dụng cụ đặc biệt.
Một cảm giác mềm mại giống như có ai đó ngồi lên bụng cậu.
Đó chính là Linh Nhi.
Linh Nhi hiện tại đang mặc một chiếc váy màu trắng.
Tuy nhiên, dáng vẻ lạnh lùng của Linh Nhi khiến cho Lâm Thần khá run rẩy.
Cậu cũng không thể ngờ rằng ở đây mà cũng bị cô nàng này dùng sức như vậy.
Thiết bị này cậu chưa từng thấy bao giờ.
Linh Nhi thấy Lâm Thần đang giãy giụa, cô lạnh lùng nói:
-Hehe...thiết bị này em cũng không biết nó là gì cả.
Có một nhân vật thần bí đã gửi cho em và nói rằng thứ này có thể giúp em bắt được người khác.
Tuy nhiên thứ này chỉ xuất hiện trong tập này.
Linh Nhi giải thích xong.
Cô lấy khăn trong túi nhét vào miệng Lâm Thần.
Ánh mắt thèm khát nói:
-May quá...!Tuy em cực ghét việc ở chung với những con nhỏ kia.
Tuy nhiên nếu có anh thì em cũng chẳng lo...
Thấy Lâm Thần còn hoảng sợ, Linh Nhi ánh mắt càng ướt át, nói:
-Chiếc khăn đó em đã đặt “trong người” lúc em ngủ.
Ở đó có mùi của em đó.
Em phải khiến cho anh không thể rời xa em được...
Nói xong, Linh Nhi mới rút khăn ra.
Đồng thời hôn chặt môi của Lâm Thần.
Lâm Thần chỉ cảm giác được sự ẩm ướt từ lưỡi của cậu, mùi hương thơm của Linh Nhi và cảm giác mềm mại của người Linh Nhi.
Linh Nhi hôn giống như đang tận hưởng.
Tay của cô còn đút vào trong áo, từng chút sờ ngực của Lâm Thần làm cho Lâm Thần càng cảm thấy thích.
Cậu cảm giác như tên thần bí đó là tác giả, đang muốn chơi cậu một vố.
(edit: đúng rồi đó).
Linh Nhi vừa hôn vừa sờ so/ạng khiến cho Lâm Thần sắp không chịu được nữa rồi.
Linh Nhi nhả môi ra, ánh mắt mê đắm nhìn Lâm Thần nói:
-Thật là ngọt.
Thật sự lần đầu em được hôn anh như vậy.
Nhìn anh thế này thì ai có thể cưỡng lại được chữ.
Mà anh dám chạy trốn em...
Lâm Thần chưa kịp tỉnh hồn đã bị Linh Nhi đè ra hôn tiếp.
Vị tiểu thư lạnh lùng hiện tại giống như một con sói đang xơi con mồi vậy.
Sau một lúc lâu, Linh Nhi vẫn còn đang “hôn” Lâm Thần.
Đúng lúc này, có tiếng bước chân truyền đến, một giọng nói từ xa vang lên:
-Lâm Thần, cậu ở đâu???
Giọng nói này Linh Nhi nhận ra đó là của Thanh Tuyết.
Cô cũng chẳng quan tâm làm gì cả, cứ tiếp tục hôn một cách điên cuồng.
Đột nhiên, một làn khói trắng hiện ra.
Linh Nhi đang hôn đột nhiên lại có cảm giác cay mắt.
Cô nhắm mắt lại xoa xoa.
Tuy nhiên, một lúc sau thì Lâm Thần đã biến mất.
Linh Nhi tức giận muốn bùng nổ.
Đây là cái gì vậy, đến cả thiết bị của cô cũng mất tác dụng.
Tâm tình cô hỏng bét, tuy nhiên cô vẫn quay lại chỗ làm.
Cô tin mình lần sau sẽ cướp đi lần đầu quý giá của anh ấy để cho anh ấy không dám trốn mình.
Lâm Thần quay trở về chỗ làm.
Miệng cậu thở hồng hộc vì mệt.
Thật sự may là có cái viên trắng mà tác giả đưa cho, nếu không thì cậu bị Linh Nhi “ăn” mất.
Quá đáng sợ, cậu sẽ phải cẩn thận vậy.
Đúng lúc này, Thanh Tuyết chạy tới, cô ấy mặc một chiếc váy màu xanh trông rất quyến rũ.
Miệng cô ấy tỏ vẻ khó chịu nói:
-Hừ, cậu là người hầu của tôi.
Đi theo tôi vào đây...
Lâm Thần cũng không ý kiến gì cả.
Cô nàng này luôn luôn cao ngạo như vậy.
Tuy nhiên bên trong cô ấy lại cực kỳ cuồng nhiệt.
Lâm Thần trong lòng đề phòng đi theo Thanh Tuyết.
Tuy nhiên, cô ấy chỉ nhờ cậu lắp chiếc bóng đèn khiến cho Lâm Thần nhẹ nhõm.
Cậu hình như quá đề phòng vẫn đề rồi.
Cậu mới vừa xuống thì Thanh Tuyết tỏ vẻ khó chịu cầm cốc nước đưa cho cậu, nói:
-Hừ, không phải là tôi làm như vậy để cảm ơn cậu đâu...
Lâm Thần thấy dáng vẻ khó chịu của Thanh Tuyết, cậu mỉm cười nhận lấy ly nước.
May là hiện tại cậu đang khát nước, Linh Nhi vừa nãy đã hút hết miệng cậu khiến cho miệng cậu khô.
Một dòng nước chảy qua cổ cậu khiến cho Lâm Thần cực kỳ sảng khoái.
Thanh Tuyết vẫn không thèm nhìn cậu khiến cho cậu khá là buồn cười.
Đúng là cô nàng cáu kỉnh mà.
Lâm Thần cảm giác mình hơi mệt.
Tuy nhiên cậu lại nghĩ rằng do cậu làm nhiều.
Nhà thì cũng khá là sạch nên cậu cũng thoải mái đi đến chiếc ghế sofa gần đó nhắm mắt một chút.
Tuy nhiên, đúng lúc này, cơn buồn ngủ sập tới khiến cho Lâm Thần không chịu được đổ gục xuống ghế.
Lúc này Thanh Tuyết mới nở nụ cười quái dị, ánh mắt giống như thèm khát nhìn Lâm Thần, cô mút ngón tay nói:
-Hừ, cậu là người hầu của tôi mà dám không để ý đến tôi.
Hiện tại tôi phải trừng phạt người hầu này một chút nhỉ.
Thanh Tuyết đi đến gần, cô nhìn khuôn mặt Lâm Thần đang ngủ say sưa.
Lúc này cô mới bộc lộ ra khuôn mặt cực kỳ dễ thương.
Cô vén tóc Lâm Thần hiện làm cho khuôn mặt cậu ấy lộ ra.
Tim cô đập thình thịch, cô nhích từng chút, từng chút đến gần Lâm Thần.
Một tiếng “chụt” vang lên, Lâm Thần bị Thanh Tuyết hôn trộm.
Tuy nhiên, như vậy là chưa đủ.
Cô nhận thấy chỗ cạnh Lâm Thần còn rộng...!Vì vậy cô tự nói với Lâm Thần đang nhắm mắt ngủ:
-Cậu muốn tôi nằm cùng cậu??? Thật là kinh tởm....!Nhưng vì cậu là người hầu của tôi nên tôi sẽ cố gắng suy xét chút...
Nói xong, Thanh Tuyết lấy một chiếc chăn mỏng ra, thân hình nhỏ nhắn rất nhanh đã nằm bên cạnh Lâm Thần.
Lúc này, Thanh Tuyết mới cảm thấy ấm áp vô cùng.
Một mùi hương từ người Lâm Thần truyền đến làm cho người Thanh Tuyết nóng lên.
Thật là mùi nam tính, đúng là người mà cô thích.
Thanh Tuyết tự an ủi mình, mặt giả vờ lạnh lùng nói:
-Tôi không thể để cậu ngủ như vậy được.
Nói xong, Thanh Tuyết ôm chặt Lâm Thần rồi lại giở trò.
Hai người ôm chặt nhau trong chiếc chăn ấm....
Câu truyện còn dài tuy nhiên nó lại kết thúc...
Hôm nay tác chỉ viết được từng này.
Các độc giả có thể vào góp ý nha.
Lưu ý là nó sẽ k ảnh hưởng truyện chính nhé...Chúc mứng năm mới 2023