1. Truyện
  2. Ta Là Vua Giác Đấu
  3. Chương 18
Ta Là Vua Giác Đấu

Chương 18: Vũ Lôi Phong đối chiến Thiên Hưng

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đã có kinh nghiệm tình trường hơn năm ở Trái Đất, tâm tình phức tạp của nữ nhân đương nhiên Vũ Lôi Phong hiểu rất rõ. Cái ôm vừa nãy với Lưu Thiên Kim chắc chắn sẽ làm cho trong lòng Linh Nhi có chút khúc mắc.

Nhân lúc ngọn lửa mới chớm, hắn phải ngay lập tức dập tắt. Nghĩ là làm. Vũ Lôi Phong nhanh chóng ngồi bên người Linh Nhi.

- Lúc nãy… Anh … Không bị đau chứ?

Linh Nhi khẽ hỏi, cảnh lúc nãy không thể thoát khỏi đầu nàng.

Vũ Lôi Phong ôm Linh Nhi vào lòng, hắn xiết chặt tay, thì thầm vào tai Linh Nhi:

- Linh Nhi, có phải vừa nãy nhìn thấy ta ôm Lưu cô nương nên em khó chịu đúng không?

Linh Nhi đảo mắt không nói gì

- Con đường của biết bao nam nhân có khá nhiều lựa chọn. Đa Tình? Chung Tình? Vong Tình? Vô Tình? Hay Hữu Tình? Em đoán xem Vũ Lôi Phong ta sẽ chọn đường nào?

- Linh Nhi, ta đi trên con đường Chung tình. Nữ nhân của Vũ Lôi Phong trên đời chỉ có một, chỉ một là đủ. Không hơn

- Em là nữ nhân của anh, theo anh, anh hứa từ nay về sau Linh Nhi sẽ không bao giờ chịu một chút ủy khuất nào. Ai làm em đau, ta diệt cả nhà hắn. Trời muốn em rời ta, ta liền lật trời.

Linh Nhi khuôn mặt đỏ ửng, khóe miệng đã dần hiện lên nụ cười rạng rỡ.

- Ban nãy sao anh lại ôm Lưu tiểu thư chặt thế? Không phải chỉ cần đỡ không cho cô ấy ngã là được rồi sao?

Linh Nhi tinh nghịch hỏi

- Thế Võ, thế Võ mà thôi. Đúng vậy, là do thế Võ mà thôi.

- Hứ

Linh Nhi chu miệng hừ nhẹ, sau đó liền quan tâm hỏi:

- Anh có mệt không, có đau không, vừa nãy Lưu cô nương ra tay rất mạnh a.

Vũ Lôi Phong phất tay ý bảo không việc gì, tay hắn chỉ hơi ê mà thôi, cú đá của Lưu Thiên Kim rất mạnh, dù có tập luyện thân thể mạnh mẽ đến đâu cũng khó mà đỡ được hoàn toàn.

Vũ Lôi Phong ngồi hít thở nghỉ ngơi một chút, cũng không quên uống một ít nước giải khát. Thế giới này không có Number , ở Trái Đất, Vũ Lôi Phong thích nhất loại này.

Nửa canh giờ trôi qua, quảng trường đang im lặng lại trở nên sôi trào. Vì tiếp theo chính là trận Chung kết, là trận so tài giữa đệ nhất Tân đệ tử Thiên Hưng và tam thiếu gia Vũ Lôi Phong.

Với thực lực mạnh mẽ và vẻ ngoài đẹp trai của mình, Thiên Hưng không nghi ngờ gì có hàng ngàn fan nữ. Gần tới giờ thi đấu, cả quảng trường vang lên tiếng cỗ vũ toàn là của nữ nhân.

Trong mắt các đệ tử nam, họ vẫn luôn không phục. Thiên Hưng chẳng qua sinh ra có thiên phú hơn người nên tu luyện mới nhanh như vậy. Thiên phú a, thật sự bất công với những người thiên phú không tốt lắm như họ.

Người tư chất Lam – R chỉ có thể làm đệ tử bình thường của Phong Lôi Môn mà thôi, chỉ những thanh niên tư chất Tím – SR như Lưu Thiên Kim, Thiên Hưng bọn họ mới có thể trở thành đệ tử thân truyền.

Địa vị đệ tử Thân Truyền so với đệ tử bình thường cao hơn rất nhiều. Bọn họ còn có địa vị trên cả Hộ Pháp, chúng Hộ Pháp gặp họ cũng phải kính nể vài phần.

Về phần đệ tử bình thường, họ chỉ có thể miệt mài tu luyện, thực lực mạnh mẽ có thể tiến cấp làm hộ pháp. Ngoài ra còn phải đi lao động hằng ngày.

Giờ đây, Tam thiếu gia Vũ Lôi Phong xuất hiện. Một người không có một chút thiên phú tu luyện nào. Không cách nào trở thành Đấu Sĩ, vậy mà hắn lại dùng thực lực của bản thân, liên tục chiến thắng tiến thẳng vào chung kết.

Đối với chúng đệ tử bình thường mà nói, đây chính là một tấm gương khiến hàng ngàn đệ tử noi theo. Bằng vào lực thân thể lại có thể làm được như vậy.

Khâm phục, tuyệt đối là khâm phục, khâm phục sát đất.

Thế cho nên, trên quảng trường hiện tại cũng xuất hiện rất nhiều tiếng hò hét cỗ vũ cho Vũ Lôi Phong. Nếu hắn thắng, mặt mũi chúng đệ tử thiên phú thấp cũng tăng đáng kể.

Vũ Lôi Vân bay lơ lửng trên không, từ từ đáp xuống bên người vị hộ pháp làm trọng tài kia.

- Lui xuống đi, trận này để ta làm trọng tài. Đã lâu không có nhã hứng như vậy.

Vị hộ pháp nghe vậy liền lui ra, đám trưởng lão thấy chưởng môn cũng hứng thú như vậy nên vô cùng chờ mong kết quả.

- Đệ tử Phong Lôi Môn nghe đây. Bất luận là ai trong hai người này đều đại diện cho những đệ tử xuất sắc nhất của bổn môn. Thiên Hưng là đệ tử của ta, tuy nhiên, trong quá trình tu luyện của nó ta không quá can thiệp, thực lực của hắn là do chính bản thân hắn mà ra.

- Về phần Vũ Lôi Phong, các ngươi có biết? Năng lực mạnh mẽ đó muốn có được Vũ Lôi Phong phải trải qua khổ luyện như địa ngục như thế nào không. Chỉ là phàm nhân nhưng đã đạp lên bao người để đứng tại vị trí như hôm nay?

Vũ Lôi Vân còn chưa nói hết nhưng cả Quảng trường đã bắt đầu nóng lên

- Vì vậy, ta hi vọng. Sau trận đấu hôm nay, toàn bộ đệ tử Phong Lôi Môn dốc sức mà tu luyện thật chăm chỉ cho ta. Đừng làm cho bổn môn mất mặt.

- Tuân lệnh Chưởng môn!

Chúng đệ tử đồng thanh hô lớn, ai nấy nắm tay siết chặt, nhìn về thành tích của Vũ Lôi Phong. Trong lòng thầm thề sẽ có một ngày được như hắn.

- Được rồi. Đã đến lúc. Lôi Phong, Thiên Hưng. Hai ngươi mau lên đài

Vũ Lôi Phong và Thiên Hưng song song cùng đi lên. Sau khi lên đài, họ đứng đối diện nhau, không nói một lời.

- Trận Chung Kết. Vũ Lôi Phong đấu với Thiên Hưng. Người thắng sẽ được nhận một món Nguyên Linh khí sao, người thua thì được Nguyên Linh khí sao. Nhớ kỹ, toàn lực ra tay nhưng phải có điểm dừng.

Vũ Lôi Vân hô lớn

- Bắt đầu!

Đôi mắt của Vũ Lôi Phong và Thiên Hưng đồng thời mở ra, đáng ngạc nhiên là họ đều động thủ cùng lúc.

Thiên Hưng muốn ra tay trước, dùng thủ đoạn sấm sét để chiếm lợi thế

Vũ Lôi Phong lại muốn thăm dò thực lực của Nhị Tú đỉnh phong

Hai nắm đấm va vào nhau, nơi hai tay chạm vào mơ hồ có sóng xung kích phát ra xung quanh, hai quyền này không nghi ngờ rằng vô cùng mạnh mẽ.

Không chút do dự, Vũ Lôi Phong lại lách mình, Âm Dương thủ pháp lại xoay tròn, nhanh chóng chuyển đổi qua lại giữa công và thủ liên tục tấn công Thiên Hưng.

Thiên Hưng cũng không chút nao núng. Hắn liên tục tung quyền đấm cước đá vào Vũ Lôi Phong. Cả người hắn tràn đầy năng lượng Phong hệ màu trắng. Nguyên lực tuôn ra như hồng thủy.

Bụp. Bốp. Binh. Pặc

Liên tục là những tiếng va đập cực mạnh phát ra. Vũ Lôi Phong trong lòng cũng vô cùng lo lắng. Nhị Tú đỉnh phong không thể nghi ngờ là vô cùng mạnh mẽ.

Thiên Hưng cũng không dễ chịu gì, bất cứ đòn tấn công nào của hắn đều bị Vũ Lôi Phong đỡ lấy, sau đó phản kích ngược lại. Cứ thế cả hai liên tục giằng co nhau. Không ai thua ai.

Mọi người vô cùng kinh ngạc, đây là lần đầu tiên họ thấy Vũ Lôi Phong chủ động công kích. Tất cả trận trước hắn chỉ đứng yên một chỗ. Hiện tại, tốc độ Vũ Lôi Phong cũng không kém gì Thiên Hưng, hai người không ngờ lại ngang tài ngang sức.

Trong sự im lặng. Lưu Thiên Kim chợt hô lớn.

- Vũ Lôi Phong. Ta ủng hộ ngươi!

Đám người như được kích nổ, lần lượt vang lên từng tiếng cổ vũ cho Vũ Lôi Phong. Từ thưa thớt đến rầm rầm như sấm dậy.

Thiên Hưng thấy mình không chút lợi thế. Hắn dừng lại mỉm cười nói với Vũ Lôi Phong.

- Tam thiếu gia, Chơi đùa vậy là đủ. Ta sẽ đánh thật sự.

Dứt lời. Khí tức Nhị Tú đỉnh phong ầm ầm tuôn ra. Tốc độ của Thiên Hưng ngày càng nhanh, cho đến khi mọi người có cảm giác Thiên Hưng chính là đã hòa mình vào cơn gió.

- Phong Hành Gia Tốc!

Thiên Hưng quát lớn, lập tức dưới chân như có lốc xoáy, thân ảnh hắn thoắt ẩn thoắt hiện. Người thực lực yếu chỉ thấy lờ mờ thân ảnh của Thiên Hưng. Tốc độ nhanh đến mức gió cũng theo không kịp.

Vù Vù

Chỉ trong chớp mắt, Thiên Hưng đã xuất hiện sau lưng Vũ Lôi Phong. Vũ Lôi Phong nhanh chóng xoay người đỡ đòn nhưng không kịp. Cánh tay hắn chưa kịp đỡ lấy cú đấm thì lưng đã truyền ra cảm giác đau đớn.

Binh

Âm thanh một đấm kia vang lên. Vũ Lôi Phong không ngờ lại bị đánh bay ra ba mét. Hắn nằm đó một chút mới bật người dậy. Tay vẫn thủ thế Song Long đao, Âm Dương xoay tròn.

Nhưng lúc này thân ảnh Thiên Hưng lại biến mất. Lại một đấm vào bụng của Vũ Lôi Phong. Hắn ngã ra rồi lại đứng dậy.

Bốp Binh Bốp

Liên tục lại hai quyền một cước, tất cả đều rất chuẩn xác. Vũ Lôi Phong không ngừng bị đánh ngã, hắn có cố đứng vững cũng không được. Thực lực Thiên Hưng quá khủng khiếp, tốc độ lại nhanh đến tận cùng.

Lại một lần nữa ngồi dậy, khóe miệng Vũ Lôi Phong không ngờ lại có chút máu. Không thể không nói, hắn đã chính thức ăn thiệt thòi.

Thiên Hưng không động thủ nữa, hắn chắp tay nhìn Vũ Lôi Phong, ngửa mặt lên trời cười to. Hắn nói.

- Vũ Lôi Phong, tam thiếu gia a, người đã thấy thế nào là sự khác biệt giữa phàm nhân và một đấu sĩ chân chính chưa? Thân thể có mạnh thì thế nào, quyền cước biến ảo diệu kỳ thì sao? Trước sự khác biệt này, NGƯƠI, trong mắt ta không đáng nhắc tới.

- Ngươi có thân thể mạnh mẽ thì đã sao, rốt cuộc cũng bại dưới tay ta. HAHAHA

Tiếng cười ngạo mạn truyền ra. Mọi người im lặng, không khỏi thở dài cho Vũ Lôi Phong. Thiên Hưng nói đúng. Sự khác biệt này quá xa.

Nhìn Thiên Hưng đang dương dương tự đắc kia, Vũ Lôi Phong khẽ mỉm cười. Tay lau vết máu nơi khóe miệng. Âm thanh lạnh nhạt phát ra

- Vậy để ta cho ngươi xem, thế nào là sự khác biệt.

Rồi trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người kể cả Thiên Hưng và Vũ Lôi Vân. Vũ Lôi Phong xắn tay áo lên, bắt đầu tháo chiếc vòng đen đeo ở cổ tay ra.

Hết Chương ....

Truyện CV