1. Truyện
  2. Tâm Ma
  3. Chương 18
Tâm Ma

Chương 18: Kẻ bán con, người bán cháu

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đêm khuya, tiệc tàn, người đã vãn, ai cũng phê pha trong hơi rượu, rượu ngon lại có bạn hiền, sống trên đời không gì vui hơn thế. Trần Gia gác lại mọi toan tính và đau buồn, hòa mình vào cuộc vui, lâu lắm rồi lão mới thực sự vui như thế. Cơn gió nhẹ thoảng qua mang theo hương ngai ngái của rừng tre, tiếng lá tre xào xạc, một vài giây phút tĩnh lặng của cuộc sống.

Trăng sáng vằng vặc, ánh trăng soi vào chén nước sóng sánh. Trần Gia uống một ngụm nhân trần, nhấp vào thì hơi đắng nhưng đến cổ họng thì ngọt dịu, rượu cũng đã tỉnh. Trên trõng tre, Trần Gia, anh em huynh đệ hội vào cụ già lão làng, mọi người gọi là cụ Kiềng cùng ngồi uống trà thưởng nguyệt, Lão Cả đằng hắng lấy giọng, nói:

- Thưa cụ, chuyến này anh em con đi có vài chuyện đáng ngờ, mong cụ soi tỏ.

Trần Gia thấy họ nói chuyện riêng của bang hội, toan đứng dậy lánh đi, Lão Cả thấy vậy liền nói:

- Trần huynh đệ xin nán lại, chuyện này vốn chẳng phải bí mật, biết đâu còn liên hệ với dấu tay người đang băn khoăn.

Nghe thấy vậy, Trần Gia liền chăm chú, đây là chuyện quan trọng nhất với lão lúc này. Cụ Kiềng nhắm mắt lại, tay xoay xoay cốc trà, cụ nhấp môi rồi chậm rãi nói:

- Mấy chục năm nay trời yên bể lặng, người dân an lành, chẳng lẽ đã đến lúc sóng gió nổi lên. Quy luật nhân thế chẳng thể nào tránh được, có điều lại là những ngày cuối đời ta thì quả thật có đôi chút bất hạnh.

Lão Hai mắt lim dim, thở nhẹ như đứa trẻ đang ngủ, Lão Ba thở dài nói:

- Chưa hẳn đã là điều xấu, chỉ là cần tắc vô áy náy, mong cụ đừng quá lo.

Lão Cả cất tiếng:

- Đã vài tháng nay, người của Khuất Lão Trại ngược xuôi khắp chốn, âm thầm lặng lẽ. Nếu thực sự đây là chuyện riêng của bang hội thì chúng con cũng không nên tò mò, nhưng quả thật con có dự cảm không lành.

Lão Ba khụt khịt mũi, tiếp lời:

- Mới bữa trước, con và Trần huynh đệ đây đã giáp mặt với người của Khuất Lão Trại và bị bọn chúng hạ thủ bằng Bách Trùng độc, may nhờ hồng phúc của Trần huynh đệ đây mới qua khỏi.

Nói đến đó, Lão Ba lại chắp tay quay về Trần Gia tỏ ý tạ ơn. Trần Gia đáp khẽ:

- Không có chi.

Lão Hai lúc giờ mới lên tiếng:

- Nghe chuyện ngươi kể thì Bách Trùng độc mà chúng dùng thiếu đi vài vị nên độc tính giảm đi đáng kể. Chắc hẳn độc này chúng chế vào mùa hạ vừa rồi rồi đem dùng luôn nên thiếu đi mấy loại độc cóc, độc sâu bướm chỉ có vào mùa xuân khi trời đổ mưa phùn.

Lão Cả lại nói:

- Dùng Bách trùng độc đã là một nhẽ, nhưng còn việc anh em báo lại rằng họ âm thầm điều quân đi ngày đêm thì có gì đó không ổn.

Nói đến đây, cả đều im lặng chờ cụ Kiềng lên tiếng, cụ nhấp ngụm trà liền rồi mới nói:

- Về việc thằng Ba trúng độc, mạng người vẫn giữ được, không nên quá so đo, tuy nhiên khi gặp được Khuất Lão Trại chủ nhất định phải nói rõ để họ tự xử người của mình. Còn về việc kia, Khuất Lão Trại vốn hình thành thì quan binh bại trận mà nên, điều binh khiển tướng là thế mạnh của họ, việc này chắc hẳn có chủ ý gì, cần phải điều tra cho rõ. Hỡi ôi, thiên hạ đang thái bình thịnh trị, nếu quả thật họ có ý động binh đao lập mưu đồ bá vương thì đúng là tai họa cho muôn dân.

Trần Gia nãy giờ chăm chú theo dõi mà không thấy có gì liên quan đến việc của mình, đành lên tiếng:

- Lão Cả, mong người nói rõ, chuyện này can dự gì đến việc của ta.

Lão Cả vội nói:

- Xin thứ lỗi đã để người anh em đợi lâu. Lúc trước ta từng nói, trong thiên hạ hiện giờ có vài cao thủ đạt tới mức một chưởng để lại dấu vết như vậy, người đó chính là Trại chủ của Khuất Lão Trại, người còn lại là Môn chủ của Hồng Lạc môn, hai vị này đều là trưởng môn của bang hội lớn, cùng Huynh Đệ hội ta tạo thành bang hội lớn nhất trên giang hồ, ngoài ra còn một vài vị của cổ phái thì bao năm nay không còn thấy dấu vết.

Nói đến đây, Lão Ba lẩm bẩm:

- Tự quốc - Nhị phái - Tam môn, từ trăm năm nay vẫn thế.

Trần Gia nhắc lại:

- Tự quốc - Nhị phái - Tam môn?

Lão Ba khịt mũi nói:

- Ngươi quả thật không phải người trên giang hồ, đến chuyện này cũng không biết ư? Câu này gần như là câu cửa miệng của người giang hồ chúng ta. Nước Nam ta từ thời mở cõi lập quốc đến giờ, chiến tranh giặc giã liên miên, mấy phen bị giặc phương Bắc cát cứ, nhưng người nước Nam ta đời nào cũng không ngừng tranh đấu, giành quyền độc lập tự cường, từ Hai Bà Trưng cho đến Lý hoàng đế cũng đã trải qua hơn trăm năm, chữ tự quốc từ đó mà ra. Tam môn hàm ý ba môn phái, bang hội lớn nhất trong giang hồ, hình thành thế cục kiềng chân gồm: Huynh đệ hội - Khuất Lão Trại và Hồng Lạc môn. Còn nhị phái vốn được lưu chuyền từ truyền thuyết, ngày nay, chỉ còn Phật Phái của Tiên Sư Thần Dược Thích Tâm đây là người đời vẫn biết đến, còn Ma Phái vốn được coi là bàng môn tả đạo đã từ lâu lắm rồi không còn thấy vết tích trên giang hồ, chắc hẳn đã gặp biến cố lớn.

Trần Gia chăm chú lắng nghe, Lão Ba vừa dứt lời, liền hỏi:

- Vậy ra hai người vừa rồi ngươi nhắc đến đều là trưởng môn của bang phái lớn nhất trong thiên hạ.

Lão Ba đáp:

- Đúng thế.

Trần Gia lại hỏi:

- Hai vị ấy võ công cũng thuộc hàng cao thủ?

Lúc nào Lão Cả mới liên tiếng:

- Nếu không tính những anh hùng mai danh ẩn tích, cả thiên hạ chắc hẳn chỉ có - người xứng làm đối thủ của họ.

Lão Cả nói tiếp:

- Trần huynh đệ, cho ta mượn tấm vải có giấu tay một chút.

Trần Gia lấy mảnh vải đưa cho Lão Cả, Lão Cả đỡ bằng tay, đưa sang cụ Kiềng. Cụ đón lấy, lật đi lật lại, lấy tay xoa xoa nhẹ mép vải rồi thở dài:

- Kình lực kinh người, chắc hẳn một đòn này mong đoạt mạng, nhưng nhìn dấu này thì khó nhận ra chiêu thức võ công gì, chỉ biết người này khí lực cực thịnh theo chiều cương mãnh, không phải thập đại cao thủ thì cũng là người của nhị phái.

Trần Gia hít một hơi dài, khí lạnh cùng sương đêm xộc vào, gã thở dài thầm nghĩ: “Cao thủ đứng đầu thiên hạ ư, ta lấy gì để trả thù đây.” Lão lại thấy khó khăn chồng chất, như trước mặt là một hòn núi khổng lồ, không tài nào vượt qua nổi. Lão thu người, trùng vai xuống, cảm giác như đang bị bóng đêm nuốt chửng.

Lão Cả đợi Trần Gia nói gì đó nhưng Trần Gia dường như đang theo dòng suy nghĩ riêng, bóng đêm bao trùm không gian yên lặng.

- Khò … khò… khò…

Lão Hai thở đều đều, nhẹ nhẹ, lão đã ngủ từ lúc nào. Mọi người đều thấm mệt, chia nhau ra nhà sau của đình làng nằm ngủ.

Truyện CV