Một màn vừa rồi, Trần Vũ không hề hay biết, nếu không hắn sẽ tức đến xì khói.
Chạy được một lúc, Trần Vũ quay đầu dò xét, thấy không có ai đuổi theo, hắn mới đứng lại thở hổn hiển.
Giờ phút này, Trần Vũ thấy tu tiên giới chẳng khác gì phàm tục, thậm chí giết chóc cùng cướp đoạt còn nhiều hơn, đúng là một nơi vô cùng nguy hiểm.
Đợi gần nửa ngày, Trần Vũ mới dám lén lút đi ra.
Lần này hắn không theo đường mòn, mà tự mở một con đường riêng, vừa đi vừa quan sát tứ phía, đề phòng có kẻ muốn cướp thành quả của mình.
Hai ngày sau, rời khỏi Hóa Nghi sơn mạch, Trần Vũ đến Thương Vân Trấn để đổi linh thạch.
Đến trước cửa hàng, chưởng quầy thấy hắn đi vào thì hơi ngẩn ra một chút.
Nhưng rất nhanh, nét ngạc nhiên trên mặt đã đổi thành nụ cười niềm nở.
"Không biết vị tiểu huynh đệ này muốn mua thứ gì? Ở đây ta có bán các loại linh dược và tài liệu cấp thấp, không thiếu đồ cho ngươi lựa chọn đâu."
Sự tình phàm nhân tới đây mua đồ, chưởng quầy đã thấy không ít, nhưng đa phần đều là hạ nhân của một vị tu tiên giả nào đó.
Bởi vậy, chưởng quầy cũng xem Trần Vũ như những người đó mà đối đãi.
"Xin thứ lỗi, tại hạ tới đây không phải mua đồ, mà muốn bán ra một số linh dược và tài liệu cấp thấp, không biết có được không?" Trần Vũ lắc đầu, bộ dáng vô cùng thành thật.
"Được, được, chuyện này đương nhiên là được.
Mời tiểu huynh đệ lấy các loại tài liệu và linh dược muốn bán ra cho ta coi thử một chút." Chủ quán cười lớn một tiếng, hai tay xoa xoa vào nhau, muốn xem lần này có thu hoạch gì không.
Nghe vậy, Trần Vũ mở túi vải lấy mười gốc Tụ Linh Thảo và một viên ngọc phát sáng đưa cho tên chưởng quầy, trong lòng có chút chờ mong.
Gã chưởng quầy nhìn đống tài liệu, trong mắt hiện lên sự thất vọng, bất quá thái độ cũng không thay đổi nhiều, thong dong nói:
"Mười gốc Tụ Linh Thảo này ta mua với giá linh thạch, còn hạ phẩm Nguyệt Quang Thạch này, ta chỉ có thể mua với giá linh thạch.
Vậy tổng hết chỗ này của ngươi là linh thạch, không biết ý của tiểu huynh đệ thế nào?"
Nghe chưởng quầy nói, Trần Vũ cảm thấy hài lòng, cái giá này cao hơn mấy chỗ khác rất nhiều, hắn liền gật đầu đồng ý.
Nhận được lượng lớn linh thạch, Trần Vũ dùng hết tốc lực trở về Hóa Nghi Thành.
Hai ngày sau, Trần Vũ nằm trên giường, nhìn linh thạch đang tỏa ra ánh sáng nhè nhẹ, trong lòng có chút tư vị ngoài ý muốn.
"Ròng rã cả tháng trời mới được bốn khối linh thạch, với tốc độ chậm như rùa này, chẳng biết khi nào mới mua được pháp quyết tu luyện?" Một lúc lâu, Trần Vũ mới thở dài một hơi.
Thật ra, hắn đã sớm dò hỏi qua, nhưng rẻ nhất trong số đó cũng tốn hết khối linh thạch, với tốc độ kiếm linh thạch hiện tại, còn lâu mới mua được pháp quyết.
Thông qua đây, Trần Vũ dần hiểu ra sự khó khăn của tán tu, linh thạch không dễ kiếm như hắn nghĩ.
Mấy ngày sau đó, Trần Vũ không có tiến vào sơn mạch, mà thường xuyên tới Huyền Linh Điện để tìm những nhiệm vụ đơn giản.
Nhưng xem ra vận khí của hắn không được tốt, ngoài mấy cái nhiệm vụ tìm kiếm thiên tài địa bảo ra, còn lại chẳng có cái nào là hắn có thể làm được.
.
.
Hai tháng nhanh chóng trôi qua, mấy ngày này, lượng người tới Trọng Dương Môn khảo hạch không ít.
"Vị tiên sư này, xin dừng bước một chút!" Thiếu niên mặc y phục vàng ố bước tới trước mặt một vị trung niên chừng bốn mươi tuổi, thấp giọng nói.
"Hửm, ngươi gọi ta là có chuyện gì?" Người trung niên cực kỳ hiền lành, người này nhìn thiếu niên một lượt, sau đó mỉm cười hỏi lại.
"Vãn bối là người mới tới Địa Nguyên Thành, nên không biết Trọng Dương Môn nằm ở đâu, xin sư tiên sư chỉ điểm một chút." Phát hiện đối phương không phải người khó tính, thiếu niên mới dám hỏi thăm.
"Ừm, xem bộ dạng của ngươi chắc là muốn tới Trọng Dương Môn khảo hạch.
Mà ngươi cũng thật may mắn, nếu tới trễ thêm một ngày, e rằng phải đợi thêm năm năm nữa mới có cơ hội."
Nghe người này nói, thiếu niên hơi giật mình, hắn không ngờ mình lại tới trễ như vậy.
"Ngươi cứ việc theo con đường này đi về phía trước, rất nhanh sẽ thấy nơi quý tông đang tuyển đệ tử.
Nhưng phải nhanh chân mới được, nếu mặt trời khuất núi, tông môn sẽ đóng cửa không thu thêm đệ tử, lúc đó đừng trách sao ta không báo trước." Trung niên kia vuốt râu cười cười, tùy ý chỉ tay về phía trước.
"Đa tạ tiên sư đã chỉ điểm." Thiếu niên không dám chậm trễ, liền cắm đầu cắm cổ chạy về phía trước, cũng không quên ngoái đầu lại để cảm tạ.
"Tiểu tử này cũng thật là..." Trung niên kia thấy thiếu niên chạy như điên thì lắc đầu cười trừ, sau đó không thèm quan tâm nữa, tiếp tục làm việc của mình.
Thiếu niên vừa rồi chính là Trần Vũ, hắn không ngờ mình lại đến trễ hơn dự kiến, nên mới phát sinh sự tình không mong muốn như này.
Trần Vũ theo lời người kia đi về phía trước, đi được hai canh giờ, trước mặt hắn là một cái quảng trường khổng lồ.
Hai bên quảng trường có mấy chục tên đệ tử Trọng Dương Môn đang canh gác, chấn nhiếp những kẻ có ý đồ xấu.
Quảng trường mặc dù lớn, có thể chứa hơn ngàn người, nhưng hiện tại bên trong chỉ có trăm người đang đứng, hiển nhiên ngày cuối cùng nên lượng người tới đây rất ít.
Nhìn dáng vẻ những người xếp hàng rất khẩn trương, Trần Vũ có chút hồi hộp không yên.
Mặc dù không phải tu tiên giả, nhưng hắn vẫn cảm nhận được uy áp tản ra từ những người đó, cho nên biết trong đây có hơn phân nửa là tu sĩ, chỉ số ít là phàm nhân.
Trần Vũ bước tới gia nhập hàng ngũ, bên trên bình đài là ba vị chấp sự đang xem xét gì đó.
Chỉ thấy từng người trong hàng bước lên phía trước, sau đó được một trong ba vị chấp sự mang đạo bào có thiêu một chữ "Trọng" đặt tay lên đỉnh đầu rồi phán quyết.
"Vô duyên với tiên đạo, ngươi nên trở về đi!"
"Vô duyên với tiên đạo, ngươi nên trở về đi!"
"Ngụy linh căn, vị đạo hữu này, ngươi nên trở về đi!"
Liên tục có nhiều người mang theo sự bi ai mà rời đi, còn một số khác lại mang theo vẻ mặt ảm đạm bước sang một bên chờ đợi, chỉ có số ít là đang tươi cười.
Trần Vũ thấy nhiều người bị đuổi về, một số khác lại đứng sang một bên thì không khỏi trừng mắt.
Bất quá, hắn khều nhẹ một tên thiếu niên chừng mười chín hai mươi tuổi đang đứng xếp hàng trước mặt mình, hơi ôm quyền hỏi:
"Vị sư huynh này, tiểu đệ vừa mới đến nên không rõ quy cách khảo hạch, không biết sư huynh có thể chỉ điểm một chút hay không?"
Tuy không cảm nhận được uy áp từ người đối phương, nhưng nhìn người này lớn tuổi hơn mình, nên xưng hô một tiếng sư huynh cũng không quá đáng.
"Đây là lần đầu tiểu huynh đệ tham gia khảo hạch tiên tông?" Thiếu niên hơi nhíu mày, ánh mắt đánh giá Trần Vũ một lúc mới giải thích:
"Đa phần các đại tông môn đều có ba vòng khảo hạch, nhưng Trọng Dương Môn chỉ có hai vòng."
"Vòng thứ nhất, kiểm tra xem tư chất của ngươi có tốt hay không, nếu tư chất thấp hơn Chân Linh Căn, vậy chỉ có thể trách mệnh của ngươi quá kém."
"Còn vòng thứ hai là kiểm tra thân phận, xem ngươi có phải là người của ma tộc hay không, nếu không thì ngươi đã trở thành đệ tử của quý tông rồi."
"Nhưng tại sao những người đứng bên trái lại mang vẻ mặt buồn rầu, trong khi những người đứng bên phải lại tươi cười? Rõ ràng bọn họ không có bị đuổi về mà?" Trần Vũ liếc mắt nhìn lên phía trước, trong lòng tràn đầy khúc mắc.
"Ha ha, đó chính là sự khác biệt lớn đấy! Xem ra hiểu biết của ngươi đối với tu tiên giới còn rất hạn hẹp, thôi thì để ta giải thích một chút vậy." Thiếu niên nhìn Trần Vũ như người trên trời rơi xuống, rõ ràng tới đây để khảo hạch mà lại không có một chút kiến thức nào.
Nhưng rất nhanh, vẻ mặt nghi hoặc đã biến mất, dường như đã hiểu ra gì đó, thiếu niên mỉm cười, bối tay ra sau lưng, nói:
"Thời gian không còn nhiều, nên ta chỉ nói sơ qua, hiểu không thì tùy ngươi vậy."
"Vậy tiểu đệ xin đa tạ trước." Trần Vũ thi lễ với đối phương.
Thiếu niên thấy vậy thì gật đầu, nhìn về phía những người đang tươi cười, nói:
"Những người đứng bên phải kia đều mang tư chất tốt đến cực tốt, khi vòng khảo hạch thứ hai kết thúc, họ sẽ trở thành đệ tử ngoại môn, có khi may mắn được làm đệ tử nội môn cũng không chừng.
Về phần những người còn lại, do tư chất không được tốt nên tư cách trở thành đệ tử ngoại môn đã mất, khi nhập môn chỉ có thể làm đệ tử ký danh, vì thế bọn họ mới buồn rầu như vậy."
"Thì ra là thế, đa tạ sư huynh đã giải thích." Trần Vũ thầm gật đầu, so với những gì suy đoán không sai lệch nhiều lắm.
Giờ hắn mới biết sự phân hóa tư chất trong tông môn rất lớn, nhưng có Thăng Tiên Lệnh nên trong tay, nên không quá quan tâm đến vấn đề này.
"Ta là Lý Tông, con cháu Lý gia trong Địa Nguyên Thành! Không biết tiểu huynh đệ đến từ gia tộc nào? Tên họ là gì?" Thiếu niên Lý Tông thấy tuổi tác của Trần Vũ không lớn lắm, nhưng lại có dáng vẻ nho nhã lễ độ như vậy, không khỏi có vài phần thiện cảm, nên thuận miệng hỏi một câu.
"Thì ra Lý sư huynh là người Địa Nguyên Thành! Tiểu đệ Trần Vũ, chỉ là một tên vô danh tiểu tốt, về sau phải nhờ Lý sư huynh chiếu cố một chút rồi!" Trần Vũ cười khách khí với đối phương, dù sao có thêm một người bạn cũng tốt hơn có thêm một kẻ thù.
"Ha ha, không có gì, nếu ngươi đã gọi ta một tiếng sư huynh, vi huynh có lý gì không giúp ngươi một chút chứ?!" Lý Tông ra dáng sư huynh tiến lại vỗ vỗ vai Trần Vũ, hắn không ngại lôi kéo người khác về phe của mình.
"Người tiếp theo bước lên." Ngay lúc này, phía trước truyền đến tiếng quát của một vị chấp sự.
Lý Tông giật mình nhìn lên sau đó quay người lại, tươi cười nói: "Trần sư đệ, ta đi trước một bước đây!"
Trần Vũ không nói gì mà chỉ gật đầu một cái, trong lúc tiếp xúc, hắn nhận thấy cách nói chuyện của người này rất khí phách.
Loại khí phách này, không phải người bình thường có thể làm ra được.
Hơn nữa, thái độ người này dường như không xem trọng khảo hạch cho lắm, có lẽ Lý gia không phải gia tộc tầm thường.