Tuy nhiên, những lời vừa rồi của Tiêu trưởng lão đã làm hắn tỉnh ngộ, hắn cũng mơ hồ hiểu được một chút huyền cơ.
"Luật trời có sinh sôi tất có hủy diệt.
Vậy con người có sinh, tự nhiên phải có tử, tuyệt đối không thể tránh khỏi vận mệnh.
Nói như vậy, không lẽ trên đời thật sự không có cái gì gọi là trường sinh hay sao?"
Trần Vũ nghi hoặc trong lòng, hắn thấy có nhiều điều vô lý mà bản thân chưa thể lý giải được.
Trong lúc mọi người đang bàn tán xôn xao, phía bên trái quảng trường, ngay chỗ Thăng Tiên Đài bỗng nhiên xuất hiện quang mang nhè nhẹ.
Sau đó, có một bóng người từ trong quang mang bước ra, khiến mọi người nghi hoặc liếc mắt chú ý.
"Ồ, không ngờ hôm nay lại có người thông qua Thăng Tiên Đài, thật sự quá mức trùng hợp.
"
"Đây là lần đầu ta chính mắt nhìn thấy có người bước ra từ Thăng Tiên Đài, đúng là trăm nghe không bằng mắt thấy.
"
"Không biết tư chất người này thế nào? Nói không chừng là nhân tài tu luyện cũng nên?"
"Ngươi nghĩ Thiên Linh Căn dễ kiếm như vậy sao? Chắc lại là Ngụy Linh Căn thường thấy nhất!"
"Đến tu tiên giới lúc diễn ra đại hội, xem ra phúc duyên người này thật sự thâm hậu, đáng kính, đáng kính! "
Một số tu sĩ thấy dị biến phát sinh thì có chút kinh ngạc, thầm nghị luận to nhỏ với nhau.
Còn đối với Trần Vũ, sự tình này hết sức bình thường, hắn cũng là người thông qua nơi đó nên không thấy lạ lẫm như người khác.
Tới khi quang mang phía sau Thăng Tiên Đài biến mất, lộ ra trước mặt mọi người là một thanh niên chừng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi.
Bộ dáng cao hơn một thước tám, cả người mặc Hoàng Kim Đại Giáp, giữa mi tâm có một ấn ký hình tiểu kiếm.
Khuôn mặt người này ưa nhìn, có điều mặt mày lạnh nhạt, ngũ quang lạnh lùng, toát lên khí chất cao cao tại thượng.
Trước sự chú mục của ngàn người trong quảng trường, thanh niên kia ung dung bối tay ra sau lưng, phóng mắt đánh giá chung quanh một lượt, giống như cường giả đang xem xét vận mệnh của đám kiến hôi.
Bất quá, hôm nay là đại hội nên toàn bộ tu sĩ, kể cả Tiêu trưởng lão đều thu liễm khí tức, cho nên mọi người đều giống như phàm nhân.
Lúc này, thanh niên thần bí chợt cười lạnh, thì thào lẩm bẩm: "Quả nhiên như lời người kia nói, nơi đây quá vô vị! Cả ngàn người vậy mà không có lấy một người tu luyện ra huyền khí chi lực, thật sự là một lũ phế vật.
"
"Xem ra, nếu ta đem tất cả bọn chúng tế thiên để nâng cao tu vi, có lẽ đám người kia cũng không dám lên tiếng, dù sao chỉ toàn lũ kiến hôi!" Sở Thanh Vân cười lạnh, trong mắt hiện lên một tia khinh thường.
Toàn thể tu tiên giả trong quảng trường đều nhìn ra ánh mắt không mấy thiện cảm của đối phương, trong lòng bọn họ thầm cười nhạt.
Một số đệ tử Thiên Kiếm Tông phụ trách trông coi nơi đây định bước lên thì bị Tiêu Phong trưởng lão phất tay ngăn lại.
Về phần Trần Vũ, tuy hắn ngồi cách Thăng Tiên Đài một đoạn khá xa, nhưng dùng Thiên Nhãn Thuật vẫn quan sát được tình huống.
Hết thẩy biến hóa trên khuôn mặt đối phương hắn đều thấy rõ, trong lòng có dự cảm không hay sắp xảy ra.
Có điều, nhìn cách ăn mặc của người này, dường như không phải đến từ Phàm Khu, mà đến từ đại lục khác.
Sự bao trùm của tu tiên giới hắn nào biết hết, thế giới rộng lớn ngoài kia có bao nhiêu đại lục, hắn càng không đoán được.
Mà với tu vi hiện giờ của Tiêu trưởng lão, người này không cần thi triển cái gì cũng có thể nhìn rõ biến hóa của đối phương.
Tiêu trưởng lão ngồi trên bình đài khẽ nhíu mày, ánh mắt hiện rõ sự khó chịu, lạnh nhạt nhắc nhở:
"Tiểu tử, ngươi được Thăng Tiên Đài truyền tống tới đây, đích xác đã có duyên với tiên lộ, nhưng không nên vì thế mà ngạo mạn, khinh thường người khác.
"
"Ngạo mạn? Khinh thường? Một đám kiến hôi cũng dám xấc xược lên mặt dạy đời Sở Thanh Vân ta?"
Sở Thanh Vân nhếch miệng cười lạnh, từ từ bay lên không trung, sau lưng tỏa ra một loại khí tức uy nghiêm.
Vừa nghe lời nói bá đạo này, cánh tay đang nâng chung trà của Tiêu trưởng lão đột nhiên ngừng hẳn.
Toàn bộ tu sĩ ngồi trong quảng trường đều ngẩn ra, không ngờ một tên phàm nhân lại dám phách lối như vậy.
Một số kẻ khác thì mỉa mai, giống như chuẩn bị có kịch hay để xem.
"Tiểu tử, ăn nói cho cẩn thận! Nể tình hôm nay là ngày vui của ta, nên ta tha cho ngươi một lần, nếu còn dám tái diễn, vậy để mạng lại chỗ này đi!" Tiêu trưởng lão hừ lạnh một tiếng, ánh mắt hiện lên sát cơ nồng đậm.
Mặc dù Địa Uyên Thành nghiêm cấm tu sĩ giết người, nhưng đây là ai chứ?
Đây rõ ràng là trưởng lão của Thiên Kiếm Tông, một trong những tông môn đứng đầu Thái Linh Khu.
Nếu có người dám nhục mạ trưởng lão Thiên Kiếm Tông trước mặt nhiều người, đoán chừng cũng không ai lên tiếng ngăn cản vị trưởng lão này ra tay giết người.
Gã đệ tử ngoại môn phụ trách thấy tình cảnh này, thần sắc trở nên lạnh lẽo, hướng trưởng lão nói: "Tiêu trưởng lão, hay là để đệ tử ra đó dạy tên tiểu tử miệng còn hôi sữa kia một bài học! "
"Không cần!" Tiêu trưởng lão cắt ngang lời của gã đệ tử ngoại môn, đặt chung trà xuống bàn đá, ngữ khí lạnh nhạt mười phần.
Những người khác thấy vậy thì biết số mệnh gã phàm nhân này đã được định đoạt, cũng không ai lên tiếng quấy rầy.
"Hừ, một đám kiến hôi cũng dám đứng trước mặt ta nói những lời như vậy? Hôm nay, bổn tọa sẽ cho các ngươi biết thế nào là uy nghiêm của Thần!" Sở Thanh Vân híp mắt cười gằn, thái độ ngạo mạn đến cực điểm.
Đây chính là ý chí Thần Cảnh, Thần phải có sự kiêu ngạo của riêng mình, không ai được xúc phạm.
Lại nói, trong Cửu Tiêu Đại Lục chưa có ai dám lên tiếng hỗn xược với hắn, đây cũng là lần đầu Sở Thanh Vân nghe có người xem thường mình như vậy.
Sở Thanh Vân là ai chứ, hắn là chúa tể của các vị thần, phàm nhân kiến hôi gặp hắn đều phải quỳ xuống.
Hắn là người nắm giữ Bá Thiên Thần Thể ngàn năm có một, là thiên tài tu luyện vạn năm mới sinh ra một lần, là tồn tại cấm kỵ của trời đất.
Phải biết, võ giả trong Cửu Tiêu Đại Lục phân chia thành: Thối Thể Cảnh, Tiên Thiên Cảnh, Vương Cảnh, Hoàng Cảnh, Tông Cảnh, Tôn Cảnh, Thánh Cảnh, Đế Cảnh, Tổ Cảnh, Thần Cảnh.
Mà hắn mới hai mươi lăm tuổi đã đột phá Thần Cảnh, đạt tới đỉnh phong của võ đạo, được xem là cửu ngũ chí tôn của thiên địa vạn vật.
Người khác trong Cửu Tiêu Đại Lục đều phải hướng mắt nhìn lên, tuyệt đối không có người thứ hai.
Bởi vậy, dù một người ở đây xúc phạm đến hắn, vậy thì tất cả chuẩn bị chôn cùng một chỗ đi.
Sở Thanh Vân đứng giữa không trung, hai tay bối sau lưng, xung quanh thân thể đột nhiên xuất hiện một luồng quang mang màu đỏ.
Đồng thời, hai mắt của Sở Thanh Vân phóng ra ánh sáng màu vàng, sau lưng mơ hồ xuất hiện đôi cánh mờ ảo, giống như Thần linh hiện thế.
"Kiến hôi, chịu sự trừng phạt của bổn tọa đi!" Sở Thanh Vân quát lớn một tiếng.
Lấy hắn làm trung tâm, từ đó truyền ra một cổ lực lượng không gì cản nổi đè xuống người Tiêu trưởng lão, làm mặt đá xuất hiện vết nức.
Có điều, mọi thứ như Sở Thanh Vân suy nghĩ lại không xảy ra, đáng lý dưới luồng uy áp này, con kiến hôi kia phải biến thành thịt vụn mới đúng.
Còn đằng này trái ngược hoàn toàn, con kiến hôi kia lại không bị gì, vẫn thong dong ngồi chỗ đó.
Nhưng lúc này, nếu chú ý kỹ sẽ thấy cánh tay của Tiêu trưởng lão đang run lên.
Bất quá, sự run rẩy này không phải do áp lực của Sở Thanh Vân tạo ra, mà là Tiêu trưởng lão đã bị chọc tức.
"Ái chà chà, lần này thì hay rồi, lại có kẻ ngu muốn tìm chết kia kìa?!"
"Đúng là một tên ngu xuẩn, tu tiên giới không phải chỗ đám võ giả diễn võ ra oai đâu!"
"Thôi kệ, như vậy cũng tốt! Tự nhiên có con khỉ đứng lên diễn kịch cho chúng ta xem, cái này cầu còn không được nha!"
"Cũng không biết chó nhà ai để chạy ra ngoài cắn người lung tung thế này? Đáng trách, đáng trách!"
Toàn bộ trưởng lão các tiểu gia tộc cùng tông môn tiểu phái thấy vậy thì thay phiên nhau nghị luận.