1. Truyện
  2. Thiếu Niên Ca Hành
  3. Chương 33
Thiếu Niên Ca Hành

Chương 33: Thuật cược tâm

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn

***

Lôi Vô Kiệt lại trèo lên tầng thứ mười ba, tên thích đánh cược kia vẫn ngồi ngay ngắn ở đó, tay cầm hộp xúc xắc khẽ lung lay như đang suy nghĩ điều gì. Hắn đưa mắt nhìn sang phía Lôi Vô Kiệt, thản nhiên nói: “Về rồi à? Sữa đậu có ngon không?”

Lôi Vô Kiệt mỉm cười: “Chờ ta đánh xong mười sáu tầng sẽ mời ngươi uống một bát.”

“Ngông cuồng.” Người nọ đột nhiên ném hộp xúc xắc trong tay ra, Lôi Vô Kiệt vội vàng nghiêng đầu lách mình né tránh, hộp xúc xắc xoay một vòng trên không trung rồi về tay người nọ, khóe miệng hắn nhếch lên thành một nụ cười kỳ quái, hơi nhướn mày: “Đại, hay là tiểu?”

“Đại.” Lôi Vô Kiệt đáp không hề do dự.

“Đại?” Người nọ hơi nheo mắt, chậm rãi nhấc lên một cái khe, lần thứ hai để lộ vẻ tiếc nuối. “Đáng tiếc, đáng tiếc, ngươi không có cơ hội chơi tiếp lượt ba rồi.” Nhưng lúc này Lôi Vô Kiệt lại phát hiện khi người này ra vẻ tiếc nuối, ngón tay lại gõ một cái lên đáy, không nhẹ không nặng, chỉ một cái như vậy thôi.

“Cho dù có thua cũng phải tận mắt chứng kiến mình thua.” Ngay khi người nọ chuẩn bị nhấc hộp xúc xắc lên, thân hình Lôi Vô Kiệt đột nhiên hành động, ánh đỏ lóe lên, đã đoạt lấy hộp xúc xắc.

Người nọ chỉ ngạc nhiên chứ không tức giận: “Cũng được.”

“Đúng là được.” Lôi Vô Kiệt không làm được nhẹ nhàng như mây gió giống người kia, hết sức nghênh ngang lấy ngón tay gõ một cái vào đáy hộp xúc xắc.

“Ngươi!” Người nọ kinh hãi tới biến sắc.

“Để ta xem xem, rốt cuộc ta sẽ dừng bước ở tầng mười ba này thế nào!” Lôi Vô Kiệt mở nắp hộp xúc xắc ra. Bốn, năm, năm, hắn không nhịn được cười ha hả: “Đại tới không thể đại hơn!”

Con ngươi của người nọ đột nhiên co lại: “Làm sao ngươi biết?”

“Ta có một bằng hữu, hắn nói với ta đã từng thắng một tòa thành ở Thiên Kim đài tại Thiên Khải thành. Hắn nói ngươi chẳng qua là dùng chút kỹ xảo mà thôi.” Lôi Vô Kiệt ném trả hộp xúc xắc cho người nọ. “Ván thứ ba.”

Người nọ nhận lấy hộp xúc xắc, không còn vẻ tính sẵn trong lòng lúc trước nữa, ánh mắt từ từ trở nên lạnh lẽo, hắn chậm rãi lung lay hộp xúc xắc: “Được lắm. Vậy ngươi đoán xem, bây giờ ngươi nên đặt gõ hay không nên gõ?”

Lôi Vô Kiệt ngây ra như phỗng.

Sau khi mẹo nhỏ này bị vạch trần, tấm ngăn tầng dưới chót đã chẳng còn thần bí nữa, nhưng nếu Lôi Vô Kiệt đoán trúng, người thủ các lại không gõ, như vậy tới tay Lôi Vô Kiệt, vì hoài nghi đối phương đã động tay động chân cho nên lại gõ một cái, thắng bại lại tiếp tục đảo ngược. Nhưng nếu đối phương gõ thì sao?

Cho nên rốt cuộc phải lựa chọn ra sao? Người nọ vẫy vẫy ngón tay như có như không, lúc này Lôi Vô Kiệt lại chẳng thể khẳng định.

“Thuật đánh cược trước nay đều chỉ là một số mánh khóe nhỏ, cái gọi là đánh cược trước nay đều chỉ là cược tâm!” Hộp xúc xắc trong tay người nọ càng lắc càng nhanh.

“Được!” Rốt cuộc Lôi Vô Kiệt cũng thấy hứng thú với trận đánh cược này, hắn hét lớn một tiếng, hộp xúc xắc hạ xuống bèn nói: “Lần này ta vẫn đặt cược đại! Bằng hữu của ta nói với ta, cái gọi là đánh cược tức là đánh cược mình sẽ thắng. Chỉ cần ngươi tin tưởng mình sẽ thắng, như vậy ngươi chắc chắn sẽ thắng!”

“Đặt rồi thì bỏ tay ra?” Người nọ cao giọng nói.

“Bỏ tay ngươi ra.” Lôi Vô Kiệt đột nhiên giơ chân đá nát cái bàn đá trước mặt, lao thẳng tới trước người nọ, giơ tay chộp lấy hộp xúc xắc kia.

“Tới hay lắm.” Người nọ ném hộp xúc xắc lên, giơ tay giao đấu một chưởng với Lôi Vô Kiệt.

Hai người cùng bị ép lùi ba bước, trên người Lôi Vô Kiệt bùng lên khí nóng, gương mặt người nọ tỏa ra một luồng ánh sáng tím. Lần thứ hai đấu chưởng với nhau, hộp xúc xắc lại bị đánh văng ra, ba viên xúc xắc bên trong bay ra khỏi hộp, Lôi Vô Kiệt cướp lấy một viên trong đó, tiện tay ném một cái, ghim lên trên tường: “Sáu!”

Người nọ cũng cướp lấy một viên, không buồn nhìn, cũng tiện tay ghim lên tường: “Một!”

Còn một viên xúc xắc cuối cùng!

Lôi Vô Kiệt và người nọ giao đấu ba chưởng, lúc này hai người không hề lùi lại, song chưởng giằng co, chân khí tuôn trào, viên xúc xắc kia không rơi xuống, ngược lại lơ lửng giữa không trung.

“Nội lực khá lắm.” Người kia khen.

“Công phu của ngươi khá hơn kỹ thuật đánh cược của ngươi.” Lôi Vô Kiệt cũng mỉm cười.

“Đối với ta.” Người nọ lắc đầu, đột nhiên khí tím bùng lên trên người. “Đây không phải chuyện đáng khen ngợi gì!”

Lôi Vô Kiệt cảm thấy khí huyết cuộn lên trước ngực, hắn cắn chặt răng hô lên: “Hỏa Chước thuật, lên!” Đây là lần đầu tiên hắn tăng Hỏa Chước thuật lên Ly Hỏa cảnh, cảm thấy chân khí toàn thân tuôn trào mãnh liệt, hầu như không thể khống chế. Nhưng ngườikinh ngạc hơn lại là người thủ các của tầng mười ba này, hắn vốn tưởng đối phương đã dốc hết bản lĩnh, sau khi mình dốc toàn lực ứng phó rõ ràng đã chiếm thượng phong, thế nhưng Lôi Vô Kiệt đột nhiên cưỡng ép tăng cường chân khí thêm một tầng, hắn chỉ cảm thấy bàn tay đang giao đấu với Lôi Vô Kiệt đau đớn như bị lửa nướng.

Cặp mắt của Lôi Vô Kiệt đỏ bừng, áo đỏ trên người không gió mà bay, hắn cảm thấy mỗi lần hít thở của mình đều như phun ra nuốt vào ngọn lửa: “Ván này, ta thắng.”

Người thủ các không chịu lui lại nửa bước, nhưng khí tím trên người càng lúc càng yếu.

Viên xúc xắc kia không tiếp tục lơ lửng trên mặt đất mà lắc lư một vòng tròn trên không trung sau đó rơi thẳng xuống đất.

“Sáu! Ta thắng!” Song chưởng của Lôi Vô Kiệt đẩy một cái, khí nóng khắp người dần dần tiêu tan.

Người giữ các lùi liền bảy bước, ngã ngồi trên mặt đất, nhìn viên xúc xắc trên mặt đất.

Toàn bộ xúc xắc đã chìm vào trong đất, nhưng mặt ngửa lên lại rõ rành rành.

Sáu! Sáu, một, sáu. Mười bá điểm, lớn tới không thể lớn hơn!

Còn bên ngoài, những người trong Hạ Quan thành đưa mắt nhìn về phía Đăng Thiên các đã hịu quạnh rất lâu kia. Trong thành bắt đầu đồn đại có một công tử mặc áo đỏ gương mặt tuấn tú như tiên nhân hạ phàm vừa bước vào các đã lên thẳng mười tầng. Tiểu nhị của quán trà cũng bắt đầu khoác loác với những người xung quanh, nói công tử như thần tiên kia vừa rồi còn uống một bát sữa đậu tại đây. Cho nên đám người còn để ý tới Tiêu Sắt mặc áo xanh, vẻ mặt hờ hững.”

Thư sinh kia cảm nhận được ánh mắt từ bốn phương tám hướng đổ về nơi này bèn cười nói: “Hiện giờ toàn bộ Hạ Quan thành đều đang nhìn ngươi, xem bói cho ngươi chẳng phải chúng ta tự cắm một lá cờ lên người, viết rõ mấy chữ: Cao thủ Núi Thanh Thành tới bái kiến Tuyết Nguyệt thành?”

“Đừng nghĩ tới chuyện che giấu thân phận, Tuyết Nguyệt thành có một tổ chức tên là mạng nhện. Ngay khi ngươi hay ta vào trong thành bọn họ đã bắt đầu theo dõi chúng ta rồi. Huống chi vị tiểu huynh đệ kia của ta đã leo lên tới tầng mười ba, ngươi sẽ sớm gặp được người ngươi muốn gặp thôi.” Tiêu Sắt chậm rãi nhấp một ngụm trà.

“Hình như cái gì ngươi cũng biết nhỉ.” Thư sinh xoay người xuống ngựa.

Tiêu Sắt thở dài: “Chỉ không biết mệnh của mình, cho nên mới muốn bói một quẻ.”

Thư đồng đưa mắt nhìn thư sinh một cái, thư sinh gãi đầu đi về phía Tiêu Sắt: “Chẳng phải ngươi luôn nói tuy mình học được thuật thông thiên nhưng lại không tìm được người tài hoa xứng đáng ư? Lần này có rồi nhé, ngươi bói một quẻ cho hắn đi.”

“Người tài hoa xứng đáng?” Thư đồng đi tới cạnh bàn trà, khinh thường nhìn Tiêu Sắt một cái.

“Ngươi bói đi, không thiệt đâu mà.” Thư sinh dùng quyển sách trên tay gõ lên đầu thư đồng.

“Vận mệnh là thiên đạo, cho nên thuật bói toán cũng là thuật thâu thiên, vi phạm thiên đạo. Có một câu phải nói với ngươi trước, mệnh càng bói càng mỏng, ngươi có chắc là muốn bói không?” Thư đồng lấy từ trong người ra một cái ống trúc.

Tiêu Sắt cầm lấy một cây đũa, giả bộ gõ lên đầu thư đồng: “Tiểu đạo sĩ, sao lại nhiều lời như vậy.”

“Hơn nữa thuật bói toán của Núi Thanh Thành ta hoàn toàn khác với thuật bói toán của những đạo nhân ven đường, Núi Thanh Thành có bói toán nhưng lại không có chuyện giải quẻ. Lục hào cùng hiện, chí hung chí cát đều là chuyện của thiên vận tạo thành.” Thư đồng sắc mặt nghiêm túc, rõ ràng chỉ là một đứa bé, nhưng khi nghiêm nghị như vậy lại có vẻ ông cụ non.

Thư sinh ngồi xuống bên cạnh Tiêu Sắt, rót một chén trà cho mình, cười nói: “Công tử đừng trách, sư phụ ta từng nói, Núi Thanh Thành trong tương lai, ta chiếm sáu phần võ vận, nhưng thiên vận, đứa nhỏ này chiếm tới tám phần. Phi Hiên, bói cho công tử này đi.”

Thư đồng đặt ba đồng tiền vào trong ống trúc, mỗi đồng tiền đều có hai mặt, trong đó một mặt có khắc hình Nữ Oa thân rắn, mang một nụ cười hiền lành mà lại quỷ mị, mặt còn lại khắc hình Phục Hy xà thân, thể hiện rõ cơ bắp gồng lên đáng sợ. Hắn đưa ống trúc cho Tiêu Sắt nói: “Ném đi.”

Tiêu Sắt nhận lấy ốc trúc, lắc nhẹ, tiếng đồng tiền va nhau vang lên lanh lảnh.

“Thiên vận? Ngay khi chúng ta biết thiên vận, thiên vận đã thay đổi.” Tiêu Sắt nhẹ nhàng hất ống trúc ra, ba đồng tiền bay ra từ ống trúc, rơi xuống mặt bàn.

Ba đồng đều là mặt Nữ Oa ngửa lên.

“Quẻ đầu, ba mặt âm, lão âm.” Thư đồng hơi nhíu mày, thư sinh dùng ngón tay chấm một giọt nước trà, vẽ một đường ngang trên mặt bàn.

“Nhìn thần sắc ngươi cũng hiểu được đại khái rồi, chẳng qua nghe chữ âm quả thật không tốt bằng dương.” Tiêu Sắt lại mỉm cười rất thản nhiên.

Thư đồng lắc đầu: “Lão âm là quẻ biến đổi, chỉ một quẻ này không nhìn điều gì, ngươi tiếp tục đi.”

Tiêu Sắt lại lay nhẹ ống trúc, tung đồng tiền ra.

Lại ba mặt Nữ Oa ngửa lên!

“Quẻ hai, ba mặt âm, lão âm.” Thư đồng cau mày. “Bói tiếp!”

"Quẻ ba, ba mặt âm, lão âm.”

"Quẻ bốn, ba mặt âm, lão âm.”

Ngay cả thư sinh vẫn luôn mỉm cười chẳng buồn để ý tới chuyện bói toán này cũng căng thẳng hẳn lên, đôi mắt nhìn chằm chằm vào quẻ thứ năm Tiêu Sắt ném ra.

Ba đồng tiền rơi trên mặt bàn, xà thần Phục Hy đại biểu cho mặt dương vẫn không xuất hiện.

“Quẻ năm, ba mặt âm, lão âm.”

“Năm quẻ chí âm, xem ra mệnh của ta đúng là không tốt?” Tiêu Sắt thản nhiên nói.

Thư đồng lau mồ hôi trên trán: “Năm quẻ toàn âm, ta chưa bao giờ thấy quẻ tượng kỳ dị như vậy. Nhưng năm quẻ đều là quẻ biến động, ta không thấy rõ được, không thấy rõ được... Chỉ khi quẻ thứ sáu xuất hiện ta mới thấy được thiên đạo. Chẳng qua thiên đạo này... liệu chúng ta có nhòm ngó được không.”

Tiêu Sắt đẩy ống trúc trở lại, cười nói: “Không thì bỏ đi.”

Sắc mặt thư sinh cũng nghiêm túc hẳn lên: “Phi Hiên!”

Thư đồng thở phào nhẹ nhõm, đẩy ống trúc lại cho Tiêu Sắt, chỉ nói một chữ: “Ném!”

“Thiên vận của Núi Thanh Thành, mình Phi Hiên độc chiếm tám phần.” Khoảnh khắc này thư sinh mới cảm thấy lời nói của tổ sư gia có vẻ đáng tin.

Tiêu Sắt không từ chối, lắc nhẹ ống trúc vài cái, đột nhiên tung nó lên, ba đồng tiền rơi xuống mặt bàn.

Truyện CV