1. Truyện
  2. Tiến Hóa Tại Vô Hạn Thế Giới
  3. Chương 54
Tiến Hóa Tại Vô Hạn Thế Giới

Chương 54: Vén màn bí mật

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tên cuồng tín đồ này cười một nụ cười điên loạn, nhưng nụ cười của gã mới kéo đến nửa miệng thì đã dừng hẳn lại, thay vào đó là sự ngơ ngác khó tả, sau đó chuyển thành kinh hãi tột độ.

Thân thể mà tên này tự hào đã siêu việt thường nhân, dễ dàng giết chết người thường như giết gà bị Dương Hằng phá dỡ trong một giây, biến thành hai phần đổ xuống sàn.

Dương Hằng hiện tại đã trang bị A.T.A Power Armor, hai lưỡi kiếm ở hai tay bật mở, giải quyết luôn tên cuồng tín đồ này.

Sau đó lại sử dụng gậy tê liệt đánh gục hết cảnh vệ vẫn đang trong trạng thái hoảng sợ.

Nhưng mà, nơi đây giống như một phó bản liên tục spam quái vật vậy.

Dương Hằng biết rằng nơi đây có chỗ để giam giữ người sống sót hay tương tự như thế, như đi từ này đến giờ chỉ có hàng đống tín đồ mà thôi, đánh mãi không hết.

Tiếp tục hạ gục năm tên cuồng tín đồ cải tạo, dù là hắn cũng cảm thấy hơi mỏi mệt.

"Không thể tiếp tục như thế này nữa."

Dương Hằng thầm nghĩ, động tác vẫn không ngừng lại, tiếp tục tiến sâu vào trong.

...

Bà ủy viên ngồi trong một nơi ẩm thấp và chật hẹp, tay cầm bánh mì ăn một cách chậm rãi.

Bà lúc này đã rút đi vẻ nghiêm chỉnh và ngăn nắp của một nhà lãnh đạo, trở nên càng bặm bợm và tùy tiện hơn.

Giống như một lão binh sống lâu ngày trên chiến trường.

Đây đã là ngày thứ tư kể từ khi bà trốn ra được khỏi phòng kho.

Ủy viên không lẫn theo đám người ở đó mà tự đi một lối riêng, lén lút trốn vào trong đường ống thông gió, tìm được những vùng trống bên trong kiến trúc rồi trốn tại đó.

Quả đúng như bà nghĩ, tín đồ giáo phái doom tại đây mạnh không thể coi thường.

Gần trăm người trốn thoát nhanh chóng bị chúng tìm được và trấn áp dễ như trở bàn tay.

Nơi đây không chỉ có tín đồ sở hữu vũ khí, mà có cả những cuồng tín đồ cải tạo mạnh vượt xa người thường, số lượng còn rất đông đảo.

Những kẻ này còn có giác quan nhạy bén hơn nhiều lần người bình thường.

Có mấy lần bà suýt nữa bị phát hiện chỉ vì nhìn chăm chú hơi lâu.

May mắn là cuồng tín đồ cải tạo không giống như lũ tín đồ cảnh vệ lảng vảng khắp nơi mà hầu hết đều yên vị tại các căn phòng khác nhau.

Vào ngày đầu tiên sau khi trốn thoát, bà ủy viên đã ngay lập tức tìm kiếm phòng bếp hoặc là phòng ăn.

Lũ tín đồ dù gì cũng là người, kiểu gì cũng phải ăn.

Nhưng khi tìm thấy phòng bếp, những thứ bên trong nó thật sự quá mức ám ảnh, đến nỗi hiện tại bà chỉ dám ăn bánh mì khô uống nước cho đầy bụng.

Nhà bếp rất rộng, chia làm hai khu vực.

Khu vực đầu tiên chính là nơi sản xuất thức ăn cho lũ tín đồ cùng với tích trữ thực phẩm, bà lấy thức ăn cũng chính là ở chỗ này.

Nhân lúc không có người, ủy viên đã đột nhập vào đấy rồi ăn hối hả, thỏa lấp cái bụng đói của mình.

Nhưng về khu vực thứ hai, chỉ được dẫn vào bởi một cái cửa nhỏ ở góc bếp.

Vì hiếu kì, bà đã đi qua, đó cũng là một trong những quyết định khiến bà hối hận nhất.

Bà đã trông thấy con người khi mà nhân tính biến mất, tâm hồn bị tha hóa sâu thẳm hơn vực sâu có thể làm được những gì.

Khu vực hai là một căn phòng bê tông không được sơn màu, toát ra vẻ u ám và nặng nề.

Kinh khủng nhất là nơi đó có một dây chuyền dẫn đến một cái nồi rất bự, luôn luôn bốc khói nghi ngút bởi sức nóng của lửa.

Trên những dây chuyền đó là hỗn hợp tởm lợm của máu, thịt nát, cơ quan nội tạng cùng các chi bị đứt hoặc gặm nham nhở.

Đây không phải tới từ động vật, mà là "tàn dư" còn lại của con người sống sờ sờ.

Bà biết những thứ này, đó là những gì còn sót lại khi mà ném một người sống vào đám doom khát máu.

Bà không biết chúng đã ném bao nhiêu người vào miệng doom để có thể gom thành đống như thế.

Ủy viên quan tâm chính là, những thứ này lại bị xay nhỏ ra rồi đưa vào nồi lớn nấu lên thành hỗn hợp nghiền.

Cho những người sống sót bị nhốt trong kho ăn, sau đó những người trong kho sẽ tiếp tục bị doom xé vụn, phần còn lại sẽ đi vào trong dây truyền, trở thành "thực phẩm" cho những người bị nhốt sau đó.

Bà ủy viên chỉ nhớ rằng khi đó toàn bộ thực phẩm bà vừa mới ăn đã lập tức bị bà phun ra, nôn đến cồn cào ruột gan.

Nôn đến tận giọt dịch dạ dày cuối cùng.

Đến nỗi sau đó bà chỉ dám ăn bánh mì khô và uống nước, không động chút nào vào đám đồ hộp.

Bà ủy viên đã nhịn ăn ba ngày, dạ dày trở nên đau rát lại nôn thêm lần này nữa.

Nhưng bà lại thầm may mắn, may mắn mình không ăn thứ này.

Nếu không, nó sẽ trở thành vết nhơ đến hết đời.

Dù không ai biết, ủy viên cũng sẽ không tha thứ cho chính mình.

Trong thời gian lẩn trốn, từng bí mật kinh hoàng của giái phái doom bị bà thu vào trong mắt.

Thờ doom, thí nghiệm,...!tội ác của những kẻ này nhiều không sao kể siết.

Bà cũng đã lấy lại được chiếc cặp bằng hợp kim đã bị trầy trật nham nhở.

Có vẻ như chúng đã cố gắng mở nó ra bằng rất nhiều biện pháp nhưng không có tác dụng, cuối cùng ném nó vào một phòng chứa đồ.

Ủy viên đã ăn xong cái bánh mì, tiếp tục hành trình chui rúc của mình.

Bà đã mò ra được lối thoát, nhưng đường đến đó quá nhiều cảnh vệ qua lại, mật độ dày đặc gắt gao.

Bà có thể sử dụng tấm thẻ này tạo lớp lá chắn quanh thân mà đột phá ra, nhưng bà không dám chắc nơi đó chỉ có ngần này cảnh vệ, chưa kể là lên bên trên có còn tín đồ canh gác không.

"Nếu chúng xảy ra hỗn loạn thì tốt."

Ủy viên lẩm bẩm, mà không biết rằng lúc đó Dương Hằng đã tiếp cận tòa thị chính, chỉ một ít phút sau, báo động vang lên.

Tiếng bước chân trở nên dày đặc và đều hướng về một phía.

Đó chính là nơi có cánh cửa dẫn đi lên.

Khi quan sát, ủy viên thấy được đí chính là bộ giáp quen thuộc của người áo đen đang vật lộn.

Người này có sức chiến đấu rất mạnh, không những đánh thắng được cả chục tín đồ bao vây mà cả cuồng tín đồ cải tạo cũng bị hắn chém như chặt hoa quả, không có một chút độ khó gì.

Bà muốn báo hiệu và dẫn ái đen trốn vào đây, khổ nỗi Dương Hằng toàn chạy nơi đông người.

Bà không thể ngay lập tức dẫn hắn được.

Trừ khi áo đen trốn vào căn phòng nào đó, bà mới có thể thông qua hệ thống ống thông gió mà dẫn hắn vào đây.

...

Dương Hằng tìm được một hành lang khác biệt, nghĩ rằng có thể lẩn trốn ở chỗ này.

Hắn chạy vào, mở cánh cửa cuối hành lang ra.

"May quá, không có cảnh vệ."

Thầm hô một tiếng, Dương Hằng đi vào rồi đóng cửa lại.

Hắn nhanh chóng nhận ra đây cũng không phải một nơi bình thường.

Trong này được thiết kế như nhà tù với rất nhiều buồng giam song song ở hai bên lối đi.

Dương Hằng phát giác được nơi đây tồn tại một đống mùi hỗn tạp, khó ngửi đến mức hắn phải nín thở.

Một cảm giác bất an và lạnh lẽo lan tràn khắp người.

Dương Hằng bước đi chầm chậm tiến lên, quay đầu nhìn vào phòng giam bên cạnh.

Nó cũng không phải là để giam giữ tù nhân hay bất cứ thứ gì hắn đoán trong đầu.

Mà là một nam và một nữ.

Bọn họ lõa lồ, nằm tùy tiện trên sàn nhà bẩn thỉu dính đầy những chất dịch đã khô cong hoặc còn mới.

Cả hai đều trắng bệch, riệu rạo, giống như người rừng.

Trong một khoảnh khắc đó, tim hắn đập chậm một nhịp.

Dương Hằng quay ra dò xét những phòng giam tiếp theo.

Tất cả đều giam giữ một nam một nữ y như phòng vừa nãy.

Hôi thối, bẩn thỉu, tanh tưởi của như đã ngấm vào đây.

Khiến hắn buồn nôn, khiến hắn ngạt thở.

Hơi thở của hắn bắt đầu trở nên gấp gáp.

Hắn đã nhận ra những phòng giam này để làm gì dù đó vẫn còn là suy đoán.

Chỉ là một cái suy đoán thôi đã khiến nhọn lửa cuồng nộ trong người Dương Hằng gần như bộc phát.

Đúng lúc này, có một giọng nói phát ra từ đằng sau.

"Bọn chúng gọi đây là...!trại nuôi.".

Truyện CV