Có việc là tốt, ít nhất không cần chỉ nằm một chỗ ăn rồi ngủ. Chưa cần biết việc khẩn cấp Tần Khinh Tuyết nhắc đến là gì, Diệp Thiên rất vui vẻ nhận lấy. Thấy được hắn nhận lời, Tần Khinh Tuyết thầm thở ra một hơi. Diệp Thiên đã đồng ý giúp đỡ vậy vấn đề liền không nghiêm trọng nữa.
Từ tin tức của Tần Khinh Tuyết, Diệp Thiên biết được bảo vật kia đã bị cướp mất, mà thời điểm phát hiện chính là rạng sáng nay. Thủ pháp của đối phương rất tinh vi, lợi dụng việc bọn hắn mất cảnh giác. Đám người của Xích Lang chỉ là mồi nhử, khiến bọn hắn tưởng rằng mối uy hiếp đã kết thúc sau đó bất ngờ ra tay. Tuy chưa rõ có cùng một nhóm hay không nhưng chắc chắn có liên quan, nếu không đối phương cũng không nắm lấy thời cơ chuẩn xác như vậy. Tần Khinh Tuyết đã phong tỏa mọi lối ra khỏi đảo, nhưng không loại trừ trường hợp nhóm thứ hai này đang trộn lẫn trong những người tham dự Sinh Hoạt Trên Hoang Đảo. Nàng kiến nghị Diệp Thiên nên đến căn cứ, tra hỏi nhóm của Xích Lang để có thêm tin tức. Việc này Tần Khinh Tuyết cũng đã làm, nhưng nàng cảm thấy để Diệp Thiên tự mình điều tra từ bước đầu tiên sẽ tốt hơn.
Diệp Thiên không có ý kiến, để người của Tần Khinh Tuyết dẫn hắn vào trong căn cứ. Trên đường đi, hắn cũng có suy nghĩ vài vấn đề. Nếu song phương là cùng một nhóm, tại sao những tên kia lấy được bảo vật lại không cứu bọn hắn ra. Nhưng nếu không phải một nhóm, tại sao lại tính toán thời gian chuẩn xác như vậy. Nhóm của Xích Lang vừa bị bắt, trải qua một quá trình tra khảo đã khai ra rất nhiều thứ. Đến khi người của Tần Khinh Tuyết tưởng mình đã nắm rõ mọi thứ, không còn nghi ngờ gì nữa thì nhóm thứ hai đột nhiên ra tay. Nếu kết hợp là hai suy đoán này, hai bên vốn không cùng một nhóm nhưng có liên hệ gì đó với nhau. Nhớ lại lời của nữ nhân cao gầy trước kia, người mà Thanh Mỹ Quốc cử đến để đoạt lại bảo vật cũng không chỉ có một mình nàng.
Phiền phức, không nghĩ nữa. Diệp Thiên cảm thấy việc suy luận cũng khá thú vị, nhưng hắn lại không thích suy luận. Trừ một vài tình huống đặc biệt, nếu có thể dùng vũ lực để giải quyết liền dùng vũ lực. Đây là thế mạnh của Diệp Thiên, cũng không cần bỏ mạnh tìm yếu. Có thể về sau sẽ có người gọi hắn là mãn phu không não, bất quá đều không trọng yếu. Bất kỳ biện pháp gì có thể giải quyết vấn đề đều là biện pháp tốt, chỉ có kẻ ngu ngốc mới phân biệt này nọ rồi tự xem mình là thượng đẳng. Diệp Thiên mới không rảnh để ý những kẻ như vậy.
Diệp Thiên khoác lên một cái áo choàng lớn, mũ chụp che đi hơn phân nửa khuôn mặt tiến vào căn cứ dưới lòng đất. Đây là sắp xếp của Tần Khinh Tuyết, hắn không rõ việc này có lợi ích gì, bất quá nhìn qua rất có phong cách nên liền làm theo.
Nhóm sáu người của Xích Lang được nhốt riêng trong những phòng khác nhau, đây là một biện pháp để thử xem bọn hắn có khai báo gian dối hay không. Bất quá Diệp Thiên cũng không rảnh tra khảo từng người một, hắn trực tiếp yêu cầu tiến vào phòng giam của nữ nhân cao gầy.
Lúc này mũ che đầu và khăn mặt của nàng đã bị lột xuống, để lộ một trương dung mạo tuyệt mỹ cùng mái tóc dài màu vàng óng ánh. Diệp Thiên cũng bị kinh ngạc đôi chút, hắn đúng là không nghĩ đến sau lớp khăn che mặt kia là một vị đại mỹ nữ như vậy. Nàng cùng Tần Khinh Tuyết chênh lệch không nhiều, mang lại hai loại cảm giác khác nhau. Nếu Tần Khinh Tuyết là bình tĩnh, điềm đạm, nữ nhân này chính là nóng bỏng pha chút cuồng bạo.
Nữ nhân bị trói chặt trên một chiếc ghế, xung quanh có máy quay quan sát. Diệp Thiên ra hiệu cho những người khác lui ra ngoài, không quên dặn bọn hắn tắt máy quay đi. Đợi máy quay dừng hoạt động, hắn khóa cửa phòng lại rồi kéo mũ trùm đầu ra, ngồi vào chiếc ghế trước mặt nữ nhân.
- Gặp lại.
Nữ nhân trừng mắt nhìn Diệp Thiên, giống như muốn ăn tươi nuốt sống hắn. Diệp Thiên vẫn nở nụ cười bình tĩnh:
- Lần trước có chút vội vả, thật không nghĩ đến sẽ còn gặp lại ngươi. Gặp lần nữa tức là có duyên, ta là Diệp Thiên, còn ngươi?
Nữ nhân đang định không đáp, chợt nhớ lại một màn kia khiến nàng không khỏi rùng mình, sau đó cắn răng trả lời:
- Tô Y Y.
Diệp Thiên gật gù:
- Ừm, Y Y, danh tự rất dễ nghe. Ngươi hẳn cũng biết chuyện thanh kiếm kia đã bị người khác đoạt mất?
Tô Y Y đương nhiên biết, từ rạng sáng đến giờ nàng bị đám người kia một mực dày vò chuyện này. Trên thực tế Tô Y Y cũng không biết người ra tay là ai nhưng khả năng cao là người của đại hoàng huynh hoặc nhị hoàng huynh. Về phần tứ hoàng đệ…khả năng không lớn. Tên kia tuy có tài nhưng còn quá nhỏ tuổi, thế lực trong tay hạn chế. Thậm chí không nhiều người cho rằng hắn có tư cách trở thành hoàng đế đời tiếp theo của Thanh Mỹ Quốc.
- Không rõ, có khả năng là một trong các hoàng huynh của ta, nhưng ta sẽ không nói cho các ngươi biết. Muốn tiếp tục tra tấn ta thì cứ việc, ta sẽ không hé môi nửa lời.
Diệp Thiên tỏ ra khá bình tĩnh:
- Ừm, không nói cũng không sao. Mọi con đường trên đảo đều đã bị phong tỏa, cứ tra xét qua một lượt là được. Dù sao Hồn Khí cũng rất dễ nhận biết.
- Ngươi nhận biết được Hồn Khí?
Trên mặt Tô Y Y hiện rõ hai chữ không tin. Trước khi kích hoạt, Hồn Khí không khác gì vũ khí thông thường. Chỉ cần cất giấu kỹ một điểm liền rất khó tìm ra.
Diệp Thiên không hiểu lắm:
- Các ngươi không biết? Đây vốn dĩ là việc rất đơn giản a. Bên trong Hồn Khí có chứa linh hồn, không giống như vật phẩm thông thường. Cho dù linh hồn đang ngủ say cũng có rất nhiều biện pháp thức tỉnh hoặc khiến nó tiết lộ khí tức. Ừm, biện pháp tốt nhất là Tán Huyết Ấn, dùng tinh huyết vẽ ra ấn ký, linh hồn tiếp xúc sẽ bị nó thiêu đốt. Thương tổn không quá lớn nhưng cũng là một cách để nhận biết.
Tô Y Y không mấy tin tưởng:
- Tán Huyết Ấn? Ta chưa từng nghe nói về thứ này, ngươi muốn bịa truyện cũng nên dựa vào thứ gì đó thực tế một chút.
var _avlVar=_avlVar||[];_avlVar.push(["fadabbbedcefadecf","[yo_page_url]","[width]","[height]"]);
Diệp Thiên lẩm bẩm nói:
- Trình độ tu luyện của thế giới này đúng là có chút lạc hậu. Trước kia nghe nhắc đến Tu Đạo Giả, ta còn tưởng rằng cho dù hơi kém thì vẫn hiểu được vài thuật pháp cơ bản.
- Thế giới này? Ngươi đang lảm nhảm thứ gì?
- A, không có gì. Để ta thử cho ngươi xem một chút. Phải rồi, cho ta một giọt máu.
Tô Y Y liền cảnh giác:
- Ngươi muốn làm gì?
Diệp Thiên lắc đầu:
- Ngươi nghĩ nhiều, muốn vẽ ra Tán Huyết Ấn cần có máu tươi, mà máu của ta lại không được.
Nói đùa, một giọi máu của Diệp Thiên ẩn chứa sức mạnh lớn đến mức nào? Không nói đâu xa xôi, chỉ cần một giọt máu của Long Tổ cũng đủ để hủy diệt thế giới này. Mà Long Tổ chính là tọa kỵ thần thú của một vị thái thượng trưởng lão khác trong môn phái, thực lực còn yếu hơn phụ thân hắn một ít.
Tô Y Y cảm thấy Diệp Thiên chỉ là không muốn dùng máu của nàng mà thôi. Nhưng nàng đang là phạm nhân, vốn không có quyền ý kiến, chỉ biết trơ mắt nhìn con dao găm sắc bén của hắn cắt qua đầu ngón tay mình.
Lấy ra một giọt máu, Diệp Thiên nhanh chóng vẽ lên trên dao găm của mình một đạo ấn ký phức tạp. Ấn ký vừa vẽ xong liền tỏa ra hào quang màu đỏ rồi biến mất. Hắn khẽ cười nói:
- Xong, chỉ đơn giản như vậy mà thôi.