Đây là khu ổ chuột ngoài rìa Thủ Đô Hoàng Gia.
Đằng trước một căn nhà xập xệ tưởng chừng như đã bị bỏ hoang, có hai người đàn ông lực lưỡng đang đứng canh gác ở đó.
Claire-sama, Lily-sama và tôi đang quan sát nơi đó từ xa.
“...Sau cùng thì, chúng ta có nên dừng lại không?”
“Cô chủ đang nói gì vậy ạ, chúng ta đã tiến xa đến thế này rồi mà”
“Ph, phải đó. Chúng ta còn cải trang nữa mà”
Đúng như Lily-sama nói, hiện tại chúng tôi không mặc đồng phục trường như mọi khi.
Dù sao thì, nếu mặc như thế đi quanh khu ổ chuột thì chẳng khác nào mời gọi kẻ xấu cả.
Đương nhiên, kể cả khi có bị tấn công thì cũng không phải vấn đề lớn với năng lực của chúng tôi, thế nhưng gây ồn ào như vậy hẳn sẽ khiến Quân Kháng Chiến cảnh giác.
Đó là lý do chúng tôi phải mặc thường phục, còn là loại rách rưới nữa. Bọn tôi còn khoác áo choàng để che giấu giới tính của mình.
“Vậy thì, chúng ta đi thôi nào”
“Khoan đã, Rei! … Trời ạ”
“Đ,đi thôi nào, Claire-sama”
Chúng tôi dần tiếp cận tới toà nhà.
“Xin chào”
Khi tôi gọi họ, hai tên lính canh nhìn tôi với vẻ mặt kì lạ.
Quan sát kĩ hơn, một tên thì to cao và đeo kiếm trên lưng, tên còn lại lùn hơn và trông có vẻ nhanh nhạy, trên tay hắn cầm một con dao phay.
Chỉ cần liếc qua cũng biết kĩ năng thực chiến của hai tên này không thể coi thường được.
“Gọi cái gì? Đây không phải chỗ cho bọn nhãi con”
“Chúng tôi tới để gặp thủ lĩnh của các người. Hãy dẫn chúng tôi vào”
“Như tao nói, đây không phải chỗ cho lũ nhóc con tụi bay. Biến đi”
Tên to con gằn giọng.
Tôi hiểu rồi.
Vậy là không làm khác được rồi.
Thế thì.
“Hai chị em nhà Luster có khoẻ không?”
“!? Mày…Sao mày biết cái tên đó”
Chỉ mấy chữ đó của tôi đã khiến hai tên kia thay đổi sắc mặt.
“Ông có thể để chúng tôi gặp Arla-sama không?”
“...”
“Này, sao các ngươi lại biết tên của thủ lĩnh bọn ta—”
“Im lặng đi. Mày canh bọn chúng, tao sẽ đi hỏi thủ lĩnh”
Nói rồi, tên đó đi vào bên trong.
“Này, Rei, chuyện này là sao. Em quen những người ở đây à”
“Không ạ”
“Vậy tại sao em lại nói cái tên đó tự nhiên như vậy?”
“Claire-sama, bí mật làm nên sức hấp dẫn của người phụ nữ đó ạ”
“Này, đây không phải lúc để em đùa—”
“Câm miệng đi đám nhóc con”
Khi tôi đang chim chuột với Claire-sama, tên to con quay trở ra.
“Thủ lĩnh sẽ gặp các người. Vào đi”
Hắn mở cửa rồi nhướng cằm vào bên trong, ra hiệu cho chúng tôi đi vào.
“Cảm ơn”
Ngay khi bọn tôi bước vào, cánh cửa đằng sau lập tức bị khoá lại.
“?! Này!”
“Claire-sama, không sao đâu ạ”
“Nhưng mà!”
“Hãy tin em đi ạ”
“...Ta hiểu rồi”
Claire-sama trông có vẻ bất mãn, nhưng ngài ấy vẫn lựa chọn tin tưởng tôi.
Dù lúc nào cô chủ cũng đáng yêu, nhưng mình không nên để cổ bốc hỏa.
Tôi phải cẩn thận thôi.
Trái ngược với vẻ ngoài của căn nhà, bên trong trông khá gọn gàng và sạch sẽ.
Trong đây chỉ lác đác vài món đồ nội thất, có vẻ chúng đều thuộc hàng bình dân.
Chúng tôi đi theo tên lính gác dọc theo hành lang, đến căn phòng ở trong cùng.
“Thủ lĩnh, tôi đã mang chúng tới rồi”
“Làm tốt lắm”
Người được gọi là thủ lĩnh là một người phụ nữ cao ráo. Mái tóc vàng sẫm của cô ấy được buộc tùy tiện thành một búi ở đằng sau, trên mặt - không, cả người cô ta chi chít vết bỏng.
“Được rồi, có rất nhiều điều tôi muốn hỏi, nhưng trước hãy kéo mũ trùm đầu xuống đã”
Người phụ nữ đó - Arla Luster yêu cầu chúng tôi với một nụ cười nhạt trên môi.
Miệng thì thế nhưng ánh mắt của cô ta không hề có ý cười.
Chúng lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào chúng tôi.
Kể cả người mạnh mẽ như Claire-sama trông cũng có vẻ rối rắm như thể bị người phụ nữ ấy áp đảo hoàn toàn.
Chúng tôi làm theo lời cô ta nói. Khi biết chúng tôi là phụ nữ, nét mặt của Arla thoáng chốc giật mình.
“...Các cô có biết đây là chỗ nào không?”
“Chủ mưu đứng sau cuộc bạo loạn của thường dân. Căn cứ chính của Quân Kháng Chiến, theo như hiểu biết của tôi”
“Ồ…Cô nghe được thông tin đó ở đâu?”
Arla tiếp tục hỏi, như thể cô ta vừa phát hiện được điều gì thú vị.
“Không ai cả. Xin hãy an tâm, không có gián điệp trong những người của cô”
“Tôi có thể tin được những lời đó sao?”
“Cô không thể làm gì khác ngoài tin tôi - Arla Manuel-san”
Ngay khi thốt cả cái tên đó, tôi cảm nhận được cơn đau ở cổ mình.
“Rei?!”
“Rei-san!?”
Cả hai đứng dậy, nhanh chóng rút đũa phép ra, sẵn sàng để tấn công.
Trước khi tôi nhận ra, một thanh kiếm đã chĩa thẳng vào cổ họng mình.
Động tác của cô ta nhanh thật.
Tôi không hề phát hiện thanh kiếm được rút ra từ lúc nào.
“Tên khốn…Sao ngươi biết họ của ta”
Không giống như trước, mặt thủ lĩnh nhăn lại.
Arla Luster chỉ là cái tên giả.
Họ thật của cô ta là Manuel.
“Tôi không thể nói cho cô biết được. Nhưng, tôi biết gần như mọi thứ về cô. Việc cô đang làm, và những gì cô chuẩn bị làm”
“Ngươi nghĩ ta sẽ để ngươi còn mạng mà về khi ngươi đã biết nhiều vậy sao? Ngươi đang cầu được chết đấy à?”
“Không, chúng tôi muốn làm ăn với cô”
“...Ý ngươi là sao?”
Khi tôi nói vậy, Arla lườm tôi với vẻ cảnh giác, nhưng sau đó cô ta cũng nhượng bộ, thở dài rồi hạ kiếm xuống.
“...Tôi sẽ nghe cô trình bày trước, sau đó tôi sẽ quyết định liệu có nên lấy mạng cô hay không sau”
“Cảm ơn”
Tôi đã thành công thuyết phục Arla lắng nghe mình.
Thế nhưng mọi chuyện từ đây mới bắt đầu.
“Hẳn bây giờ các cô đang thiếu kinh phí để tiếp tục hoạt động, tôi sẽ đóng góp cho các cô hai triệu đồng vàng”
“...Hửm? Cô định lấy số tiền lớn như vậy ở đâu?”
“Từ đâu không quan trọng. Đổi lại số vốn này, chúng tôi muốn biết chứng cứ về mối quan hệ vụng trộm của Thủ tướng Salas Lilium và cố Hoàng hậu Lulu đang ở đâu”
“...Thật luôn, cô là ai vậy…? Cô biết những gì rồi?”
“Như tôi nói, gần như mọi thứ”
Arla vẫn giữ nguyên sự cảnh giác như trước.
Dễ hiểu thôi.
Vì tôi biết hết con cờ của cô ta.
“Ch,Cha và cố Hoàng hậu!? Cậu đang nói gì vậy Rei-san!?”
Lily-sama chất vấn tôi, giọng nói tràn ngập sự run rẩy.
“Ồ, vậy cô bé này là Hồng Y LiLy sao. Và chắc hẳn cô là Rei Taylor?”
Arla cười đầy ẩn ý.
Biểu cảm của cô ta như đang thốt lên rằng “các cô tiêu rồi”
Tuy nhiên—
“Đừng diễn trò nữa. Cô chắc hẳn đã biết chúng tôi là ai kể từ khi bọn tôi cởi mũ trùm đầu rồi”
Đây chỉ là chiêu trò của Arla thôi.
Chúng tôi đã bị lộ danh tính từ đầu rồi.
Vậy nên không cần giấu làm gì nữa.
“Tsk”
“Và, Lily-sama, Salas-sama và cố Hoàng hậu có mối quan hệ ngoài luồng với nhau. Sein-sama là kết quả của cuộc tình đó”
“CÁ,CÁI GÌ CƠ!?”
Thế đấy, tin đồn về Sein-sama là sự thật.
Ngài ấy không phải con ruột của Đức vua Rousseau.
Điều này khiến Sein-sama và Lily-sama trở thành anh em cùng cha khác mẹ.
Salas-sama, Sein-sama, và Lily-sama đều có cùng màu mắt và tóc.
“Cô đã biết ngần đấy rồi mà lại không có bằng chứng ư?”
“Đúng vậy. Arla-san biết tung tích của chứng cứ, đúng chứ?”
“Sao cô lại nghĩ vậy”
“Arla-san là người lan truyền tin đồn về Sein-sama mà”
“...Có vẻ đúng là chuyện gì cô cũng biết”
Arla nở nụ cười cay đắng và giơ tay đầu hàng.
“Vậy tức là cô biết tôi là ai”
“Phải”
“Thử nói xem”
Arla-san hỏi như để kiểm chứng tôi.
“
Trưởng nữ của Bá tước Manuel, đồng minh cũ của Salas-sama”
Khi tôi nói vậy, một nụ cười khó tin hiện lên trên gương mặt Arla.