“Bẩm chưởng môn, các vị trưởng lão.
Đệ tử cảnh giới còn thấp, đối với loại tài bảo này nhu cầu không lớn.
Tuy nhiên, trước đây đệ tử đã hứa sẽ đem phần Tinh Kim này nhường lại cho một vị tiền bối.
Mong các vị tiền bối thông cảm.”
Tống Phong mặc dù đối với các loại điều kiện kia cực kỳ động tâm, Khinh Nhu Lão ẩu kia càng đưa ra điều kiện mê người.
Nhưng Tống Phong sau khi cân nhắc kỹ lại chỉ đành từ chối.
Người khác không biết ra sao, nhưng Tống Phong hắn đối với bản thân mình luôn có một loại tín niệm riêng, lời hứa đã nói ra, nhất định không thể thay đổi.
Mà Toàn Phong Chân Nhân lúc này ngồi ở phía xa, nhìn thật kỹ Tống Phong, đôi mắt sáng tỏ, đột nhiên đứng dậy chắp tay:
“Các vị sư huynh sư tỷ, người mà Tống sư điệt hứa hẹn ban đầu là ta.
Thế nhưng hiện tại vẫn chưa biết được rốt cuộc phần Tinh Kim kia nhiều hay ít.
Theo lời Tống sư điệt thì có lẽ cũng không đến nỗi quá ít.
Bản thân ta nhu cầu cũng không tính quá lớn, chi bằng chờ đến chỗ kia tính chính xác số lượng Tinh Kim thì chúng ta lại gặp riêng thảo luận một hồi.
Sư đệ tình nguyện chỉ lấy số lượng đủ dùng, phần còn lại nếu như chư vị sư huynh sư tỷ có chỗ cần dùng thì đến lúc đó lại nói.”
Những người khác nghe lời này thì đều trầm ngâm cân nhắc lợi hại.
Dù sao, bọn họ một đám lão tiền bối ở nơi này liên tục tranh giành trước mặt tiểu bối cũng không phải là chuyện hay ho gì.
“Toàn Phong sư đệ nói rất có lý.
Tống Phong sư điệt trước lui về nghỉ ngơi.
Lần này ngươi đã lập đại công, môn phái chắc chắn không để sư điệt thiệt thòi.”
Đạo Huyền Chân Nhân gật nhẹ đầu, vung tay làm ra quyết định.
Sau đó đứng dậy chuyển thân rời khỏi Đạo Huyền Điện.
Cùng một tiểu bối Luyện Tinh Cảnh ở chỗ này giành giật chút tài liệu, mặt mũi Chưởng môn như hắn cũng có chút khó chịu, liền đem sự tình lần này quyết định kết thúc tại đây.
Thanh Mộc mấy người cũng tự biết kết cục như vầy đã là quá hoàn mỹ.
Cũng biết nếu như chia chác kiểu này chẳng khác gì đấu giá.
Ai cũng cảm giác bản thân lần này vốn dĩ nhẹ nhàng tới tay vật kia không ngờ còn phải xuất chút huyết, liền nhanh chóng rời khỏi nơi này hấp tấp đi chuẩn bị.
Đoàn người theo sự rời đi của Đạo Huyền Chân Nhân thì cũng lục tục ai về nhà nấy.
Chung trưởng lão từ đầu đến cuối không nói một lời, nhưng trong đôi mắt đẹp không khỏi nhìn Tống Phong thêm vài lần, hình như có chút tán thưởng.
Tống Phong sau khi rời khỏi Đạo Huyền Điện liền được Toàn Phong Chân Nhân mang theo trở về lại Tạp Dịch Nam Phong.
Sau khi về đến Nam Phong, Tống Phong sau khi ổn định thân hình, mới chắp tay cung kính nói:
“Đệ tử đa tạ Chân nhân giúp đỡ.”
Toàn Phong Chân Nhân mỉm cười, đối với ngộ tính của Tống Phong càng nhìn càng thấy hài lòng, gật đầu rời đi.
Tống Phong thở dài một hơi.
Sự việc lần này quả thật trầm bổng chập chùng, làm cho tinh thần của hắn cũng có chút căng cứng, vội vàng không nói hai lời dứt khoát đi về nơi ở, đóng cửa lại leo lên giường ngủ một giấc thật thoải mái.
…
Ngày hôm sau.
Bên trong Đạo Huyền Điện.
Khí thế nơi này vẫn bàng bạc như cũ.
Chỉ có điều lúc này chỉ có sáu người, ngoại trừ Đạo Huyền Chân Nhân, Thanh Mộc trưởng lão, Đồng Vương trưởng lão, Khinh Nhu trưởng lão và Toàn Phong Chân Nhân.
Thình lình lại còn xuất hiện một hán tử mặc áo vải thô, bên hông đeo một cái hồ lô rượu, bộ dáng lười biếng ngáy ngủ:
“Đây là số Tinh Kim của tiểu tử kia.
Số còn lại ta đã ném vào Bảo khố môn phái.
Các ngươi tự sắp xếp, lão phu có chút việc.”
Nói xong, hán tử này ném ra một cái túi trữ vật vào tay Đạo Huyền Chân Nhân rồi thân ảnh lóe lên biến mất tại chỗ.
Đạo Huyền Chân Nhân dường như đã quá quen với tính nết của hán tử, cười nói:
“Lần này mỏ Tinh Kim bên kia số lượng không ít, chư vị, trước xem qua một chút.”
Nói xong, liền ném túi trữ vật tới trước mặt Khinh Nhu trưởng lão.
Khinh Nhu lão ẩu đảo thần thức qua, thần sắc mặc dù như thường nhưng trong mắt lại lóe lên tinh mang.
Túi trữ vật lần lượt được chuyền tay tới từng người.
Toàn Phong Chân Nhân dù là trưởng lão Ngoại môn, nhưng lại là địa vị cùng tu vi đều là thấp nhất ở nơi này, tự nhiên là người xem cuối cùng.
Thần sắc hắn hơi có chút căng thẳng, nhưng sau khi xem Tinh Kim bên trong túi trữ vật thì liền thần sắc liền buông lỏng.
Số lượng Tinh Kim bên trong còn nhiều hơn những gì hắn dự tính!
Như thế này mọi chuyện liền dễ nói rất nhiều.
Đạo Huyền Chân Nhân chờ cho Toàn Phong Chân Nhân xem xong, mới cười nói:
“Chư vị sư đệ, vật này ngoại trừ một phần của Toàn Phong sư đệ đã được Tống Phong hứa hẹn trước đó, số lượng còn lại tin rằng cũng đủ cho các ngươi một người sử dụng đi.
Hiện tại ta thân là chưởng môn, tất nhiên vì đệ tử Tống Phong làm chủ, đem nhóm Tinh Kim này ra đấu giá, chư vị sư đệ ra ai trả giá cao sẽ được, mọi người thấy thế nào?”
“Hết thảy tùy chưởng môn sư huynh phân phó.”
“Rất hợp ý ta.”
“Ta không có ý kiến.”
“Ừm.”
Rất nhanh, mấy người đều gật đầu đồng ý.
Lúc này, Đạo Huyền Chân Nhân mới gật đầu, nhìn Toàn Phong Chân Nhân mỉm cười:
“Toàn Phong sư đệ, hiện tại ngươi hãy lấy phần của mình trước.“
“Tuân lệnh chưởng môn sư huynh.” Toàn Phong chắp tay, cẩn thận từ trong túi trữ vật lấy ra một khối Tinh Kim lớn chừng nắm tay em bé.
Bốn người còn lại dù khí định thần nhàn, nhưng ánh mắt vẫn như có như không, trước sau để ý nơi này.
Khi nhìn thấy Toàn Phong lấy chỉ có như vậy thì trong lòng nhẹ nhàng thở ra, đối với vị sư đệ này cũng thuận mắt hơn nhiều.
“Chưởng môn sư huynh, trước đó Tống sư điệt có nói qua hắn cần Hạ Phẩm Linh Thạch để tu luyện, đây là hai vạn Hạ Phẩm Linh Thạch, nhờ sư huynh thay ta chuyển đến hắn.”
Toàn Phong nói xong, phất tay một cái đem một túi trữ vật đã chuẩn bị sẵn đưa tới.
Đạo Huyền Chân Nhân có chút thâm ý nhìn qua Toàn Phong Chân Nhân, mỉm cười gật đầu tiếp nhận.
Mấy vị trưởng lão còn lại thì sắc mặt đều có chút khó coi.
Bọn hắn đều là lão hồ ly, làm sao lại không biết Toàn Phong Chân Nhân đang cố tình trợ giúp Tống Phong một chút.
Tinh Kim mặc dù quý, nhưng hai vạn Hạ Phẩm Linh Thạch không phải là con số nhỏ.
Giá cả này nếu tính ra đã gần gấp rưỡi so với giá thị trường.
Cho dù Tinh Kim khá quý hiếm, bình thường xuất hiện đều là một lượng nhỏ, nào có cùng lúc có số lượng dồi dào như vậy.
Thì cái giá này cũng đã là khá cao.
Ngay cả Toàn Phong Chân Nhân đều đã đem giá tiền này đưa ra như vậy, nếu bọn hắn muốn vận dụng chút kế vặt khống chế giá tiền ở mức thấp thì xem như đem mặt mũi mất sạch.
Nhưng mà muốn nói bọn hắn đạt tới tầng thứ này, ngoài tranh đoạt cơ duyên ra thì thứ gì mới là thứ cho dù liều mạng cũng phải tranh đoạt? Chính là mặt mũi.
Trong lòng ba vị trưởng lão đều bắt đầu riêng phần mình đánh bàn tính.
Toàn Phong Chân Nhân rốt cuộc đem Tinh Kim cần thiết tới tay, cũng nhất quyết ngồi ở một bên nhắm mắt dưỡng thần.
“Tống sư điệt, lão phu cũng đã cố hết sức rồi.
Lần này thu hoạch thêm được bao nhiêu hết thảy trông đợi vào vận khí của ngươi đi!” Toàn Phong Chân Nhân trong lòng thầm nghĩ..