Tống Phong ngồi trong phòng không nhúc nhích, nhìn về phía Điền Quân rời đi, lẩm bẩm:
“Chẳng lẽ hắn đã phát hiện ta lấy được cơ duyên? Hay từ Khương lão nơi đó biết được điều gì?”
Nghĩ đến Khương lão, Tống Phong mặc dù biết trước kết cục của lão sớm muộn cũng sẽ đi đến một bước này nhưng trong lòng hắn vẫn có chút thương cảm.
“Điền Quân hẳn là nghi ngờ ta, nếu không vừa rồi sẽ không dùng cái chết của Khương lão để thăm dò.
Mà lại lần này lên Kinh, hơn phân nửa là Điền Quân cũng đã bắt đầu hoài nghi trên người ta có vấn đề, cho nên dùng chuyến đi này để moi móc…”
Tống Phong híp mắt.
Tình thế của hắn bây giờ quả thật tiến thoái lưỡng nan.
Chỉ có một con đường là cùng Điền Quân về kinh.
Trên đường đi tùy cơ ứng biến.
“Haizzz….”
Tống Phong thở dài.
Nếu hắn đủ thực lực, một bàn tay chụp chết Điền Quân, tuyệt đối sẽ không đau đầu khổ sở như thế này.
“Đều do thực lực không đủ a!” Tống Phong đắng chát.
Chỉ có một tháng chuẩn bị, Tống Phong biết Điền Quân vẫn luôn để ý đến chính mình.
Cũng may hắn trước giờ luôn luôn điệu thấp, tận lực ẩn giấu bản thân bình thường nhất có thể.
Nếu không, có lẽ Điền Quân trực tiếp chụp cho hắn tùy tiện một tội danh nào đó rồi đẩy hắn vào hầm ngục từ từ tra khảo cũng khó nói.
Hồi tưởng lại tất cả quá trình hành động, Tống Phong cho rằng rất có thể ở Đinh Khu này có tai mắt của Điền Quân âm thầm giám thị chính mình.
Việc mình đến Cổ Thư Trai rất có thể đã làm dấy lên nghi ngờ của Điền Quân.
Nhưng mà có thể chỉ là nghi ngờ mà thôi.
Một quan binh thành ngục luyện tập võ đạo là chuyện hết sức bình thường.
Tổng hợp lại mọi chuyện, cộng với suy đoán thái độ của Điền Quân, Tống Phong cho rằng tạm thời an toàn của bản thân hắn cũng vẫn đảm bảo.
Tuy vậy, chuyến đi lần này hẳn sẽ không yên bình, Tống Phong tự dặn lòng cần bảo trì trạng thái tinh thần tốt nhất có thể để ứng phó mọi việc.
Thông tin Tống Phong được Điền Quân tự tay lựa chọn cùng đi về Kinh chẳng mấy chốc lan khắp Đinh Khu.
Cũng có nhiều người trước đây không liên hệ thì nay chạy tới bái phỏng chúc mừng, nói vài lời tốt đẹp.
Thuận tiện nhờ Tống Phong nói vài câu lời hay ý đẹp trước mặt Điền đại nhân.
Tống Phong biết mình giờ phút này cũng chính thức đóng nhãn hiệu chữ ‘Điền’ lên trán, cho nên cũng không có khách sáo.
Đối với mọi người, ai đến liền tiếp, Tống Phong đều hài hòa khách sáo tiếp đón, cũng thu qua không ít lễ vật, mở miệng đáp ứng ậm ừ vài ba câu liền đem người mời đi, cũng không có hứa chắc chắn cái gì.
Không ít người từ trong phòng Tống Phong đi ra liền thay đổi sắc mặt, thầm mắng tiểu tử gian xảo.
“Lễ vật cầm rất thuận tay, miệng thì ậm ừ không có hứa chắc chắn, chỉ dùng một câu ‘hết sức cố gắng’ liền đem chúng ta đuổi đi.”
Ý nghĩ này hiện lên trong đầu không ít người tay nặng mà đến, tay không mà về.
Còn đối với Tống Phong giờ phút này trong bụng cười đến nở hoa.
Dù sao những lễ vật này đều dùng thanh danh họ Điền đến đổi, đối với Tống Phong hắn chỉ có trăm lợi không có một hại, ngu gì không nhận.
Bất quá, chính Tống Phong cũng không ngờ một vị trí tháp tùng lên Kinh thành lại có chất béo như vậy.
Bảo sao chính miệng Điền Quân cũng nói người khác cầu còn không được.
Không chừng khi lên Kinh thành có lợi ích khác không chừng.
Nghĩ đến đây, Tống Phong đem chút lo lắng lúc trước dẹp qua một bên.
Chuyện tham gia đi cũng đã đáp ứng, đồ vật cũng nhận tới mềm tay.
Chuyện trước mắt là cố gắng hết sức tận dụng tất cả để chuẩn bị cho bản thân.
Mất trọn vẹn một đêm để kiểm kê lễ vật, Tống Phong đối với thân gia cũng đám người trong Tam Tinh Thành Ngục này cũng có cái nhìn mới.
Ngẫm lại cũng không có gì sai.
Những tù phạm kia đa phần thân gia sâu dày, người nhà tùy tiện ‘đưa cơm’ cũng giúp đám cai ngục giàu chảy mỡ.
Còn chưa kể tiền của phi nghĩa mà đám tù phạm ‘vô tình tiết lộ’ cho đám cai ngục….
cũng đủ khiến người ta đỏ mắt.
Đáng tiếc, Tống Phong lúc trước đối với số tiền của này cũng không có quá nhiều để ý.
Lẩm nhẩm tính lại, trong đám lễ vật này chỉ tính riêng ngân phiếu cũng đã lên tới con số khổng lồ, chưa kể một số đồ chơi nhỏ như ngọc bội, trâm cài, cái yếm v.v… cũng vô cùng khả quan.
Chỉ có điều Tống Phong cũng không nhớ rõ cây trâm cài này là của ai đưa tới.
Cẩn thận hồi tưởng, giống như là vị cai ngục năm xưa nhìn thấy hắn đi ra từ chỗ Khương lão đi.
Bất quá cây trâm cài thì cũng thôi đi, dùng làm vật tặng người cũng tốt.
Cái yếm là thứ quỷ gì?
Tống Phong thật muốn chửi mẹ.
Người kia thật đem hắn làm nương môn hay sao? Tặng cái yếm cho hắn thì coi như hiểu lầm, nhưngngười ở nơi này đều là nam tử hán, ngươi lại có cái yếm bên người, mẹ nó đồ chơi này từ đâu ra?
Vấn đề này đáng giá đào sâu nghiên cứu.
Nhưng Tống Phong cũng không dám quá dây dưa, hắn chỉ có loại không rét mà run, vội vàng đem hình ảnh đẹp kia vung khỏi đầu.
Bất quá, khi nhìn thấy trâm này toàn thân bằng vàng, lại lủng lẳng hai viên ngọc trai sáng bóng, giá trị không nhỏ, cơn giận của Tống Phong cũng tiêu tán một ít.
Thôi thôi, hiểu lầm liền hiểu lầm đi.
…
Một tháng sau.
Trời đã vào xuân, vạn dặm băng tuyết đã phải thoái lui nhường cho màu xanh non mơn mởn tràn ngập đất trời.
Đối với Tam Tinh Thành Ngục mà nói, đây cũng chỉ là một mùa xuân như bao mùa xuân khác, không hề có chút nào khác biệt.
Nhưng đối với Tống Phong thì lại có ý nghĩa khác thường.
Cách đây một tháng, nhờ đám ‘lễ vật’ kia mà Tống Phong đã đến chỗ Cổ Thư Trai mua hai quyển 「 Súc Cốt Công 」 và 「 Lục Dương Chưởng Pháp 」.
Ngoài ra còn dưới sự dẫn tiến của Đạt Văn Tây mà mua được một số đan dược chữa thương, phục hồi huyết khí.
Thậm chí, Tống Phong còn nhịn đau mua hai viên đan dược có khả năng phục hồi chân khí tạm thời.
Đối với đồ vật dự trữ bảo mệnh, Tống Phong chi tiêu không có chút nào run tay.
Mặc dù việc này đem thân gia của hắn thoáng cái nữa lại nhẵn bóng, nhưng Tống Phong cảm thấy vô cùng xứng đáng.
Nhất là môn Lục Dương Chưởng Pháp kia vô cùng tinh diệu, cực kỳ cao thâm khó luyện.
Võ công chính là như thế, càng khó luyện, nếu không phải đầu não không tốt thì chứng tỏ nội dung cực kỳ thâm ảo, khi luyện được càng là lợi hại.
Dĩ nhiên, lấy thời gian một tháng, Tống Phong cũng không kịp đem môn chưởng pháp này diễn luyện, thế nhưng xem xét cũng đã có cơ bản lý giải.
Hơn nữa, tinh túy của Lục Dương Chưởng không phải ngày một ngày hai là có thể nắm giữ, đồng thời cũng không thể ở trong Tam Tinh Thành Ngục mà tập luyện.
Nguyên lý của Lục Dương Chưởng là chí cương chí cường, tập trung vào sức phá hoại mà đánh.
Làm sao có thể thi triển nó ở trong Tam Tinh Thành Ngục, trừ phi Tống Phong đầu óc bị hỏng.
Tam Tinh Thành Ngục đại môn, vẫn là quan binh đứng xếp hàng, cung tiễn đoàn xe ngựa rời đi.
Cảnh tượng này có chút quen thuộc.
Nhưng lần này, Tống Phong lại ngồi trên xe ngựa cuối cùng, cùng với mấy người quan binh khác.
Những người này mặt mũi thần thái sáng láng, cả đám đều đắc ý, nhỏ giọng trò chuyện với nhau dường như rất thân thuộc.
“Nghe nói đây là lần cuối cùng Điền đại nhân lên Kinh.
Từ năm sau sẽ do Phương đại nhân tự mình đi.” Một người trong đó nhỏ giọng nói.
“Đúng vậy.
Nghe nói hai vị đại nhân luân phiên cứ một quãng thời gian sẽ thay nhau lên Kinh.“ Một người khác có vẻ có kinh nghiệm, vuốt râu xác nhận.
“Uy, vị này tiểu huynh đệ có chút quen mặt.
Phải chăng là Tống huynh ở Đinh khu?” Một vị hán tử mập mạp tầm bốn mươi tuổi đột nhiên nhìn Tống Phong hỏi.
Những người khác bấy giờ cũng dừng câu chuyện nhìn lại.
Tống Phong mỉm cười, chắp tay nói:
“Tiểu đệ đích thực là Đinh khu Tống Phong.
Sau này nhờ mọi người giúp đỡ nhiều hơn.”
“Ha ha, không thành vấn đề.
Kính đã lâu, kính đã lâu.” Hán tử kia sắc mặt thoáng qua có chút kỳ lạ, lập tức nhích cái mông rời xa chỗ Tống Phong một chút.
Mà những kẻ khác cũng vậy, đồng loạt tận lực rời xa chỗ Tống Phong.
Xe ngựa vốn không rộng rãi cho lắm, đột nhiên hai bên Tống Phong có chút vắng vẻ, có cảm giác gió lạnh sưu sưu.
“Ngươi biết sao, người này nghe nói có đặc thù ham mê.
Nghe nói trong phòng hắn còn tồn trữ cây trâm, cái yếm các loại đồ vật.
Chính miệng Lưu đại ca hôm trước kể cho ta nghe.
Hắn từng đi qua bái phỏng họ Tống này.” Hán tử gầy gò lúc nãy đột nhiên nhỏ giọng hết sức nói với một cái hảo hữu bên cạnh mình.
Lời này tuy tận lực khống chế.
Thế nhưng Tống Phong giờ phút này dù sao cũng đã là Hậu Thiên Cảnh Giới người, tất nhiên không thể không nghe thấy.
Mà những người kia hình như cũng không có gì ngạc nhiên, bắt đầu đem đủ loại tin tức bát quái mình biết được kể ra.
Cuối cùng thổi đến Tống Phong tựa như một cái biến thái, ra vào tù ngục làm đủ loại sự tình bỉ ổi…
Tống Phong nghe một hồi, rốt cục không nghe nổi nữa, tằng hắng một cái.
“E hèm….
Các vị…”
Mấy người kia đang nói hăng say, có thời điểm thậm chí nước miếng bay tung tóe thì nghe tiếng Tống Phong bất ngờ tằng hắng.
Biết mình thất thố, một đám im thin thít.
Tống Phong thấy vậy cũng không nói gì nữa.
Tuy nhiên, dù nhắm mắt dưỡng thần, hắn vẫn cảm giác như có như không một hai đạo ánh mắt len lén dò xét mình từ trên xuống dưới.
Loại cảm giác này khiến Tống Phong cực kỳ khó chịu.
Cũng may, tình hình này duy trì không bao lâu, đến phủ thành chủ, chủ đề của đám người liền chuyển sang Thiên kim tiểu thư và nha hoàn của phủ thành chủ.
Điều này làm cho Tống Phong thở phào.
Cảm giác bị một đám lão hán dò xét từ trên xuống dưới, nhìn mình với ánh mắt ô uế kia làm cho Tống Phong có cảm giác không rét mà run.
Dưới một loạt chúc tụng đưa tiễn, đủ loại lời nói xã giao vang lên, đoàn xe của Tam Tinh Thành cuối cùng cũng rời khỏi cổng thành, thẳng tiến về phía Kinh thành.
Đối với hết thảy xã giao này, Tống Phong không chút quan tâm.
Hắn một mực ngồi đó nhắm mắt dưỡng thần.
Chỉ đến khi đám lão hán ồ lên, nhao nhao nhìn ra ngoài cửa sổ thì Tống Phong mới theo bản năng mở mắt ra nhìn.
Cách đó không xa, một thiếu nữ chừng mười tám tuổi da trắng môi hồng, mắt phượng mài ngài, ăn vận hoa lệ ngồi trong xe ngựa cũng chính đang tò mò nhìn ra cảnh vật chung quanh.
Có lẽ nàng cũng ít khi ra ngoài, cho nên trong thần sắc đều có chút tò mò.
Nhưng khi nàng nhìn đến xe ngựa mà Tống Phong đang ngồi, nhìn thấy một đám lão hán như sói như hổ nhìn sang thì liền xụ mặt lại, nhanh chóng đóng lại cửa sổ.
Đám lão hán thấy vậy cũng nhỏ giọng cười thầm, nhưng cũng không dám nói gì quá mức.
Dù sao đó cũng là thiên kim phủ thành chủ.
Mơ tưởng một chút cũng là thôi, nếu có gì quá đáng, bọn hắn một trăm cái mạng cũng không đủ dùng.
.