1. Truyện
  2. Vạn Cổ
  3. Chương 2
Vạn Cổ

Chương 2: Ấm Lạnh

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Kỹ viện lớn nhất kinh thành cũng là lớn nhất cả nước – “Vân Uyển Uyển”. Sở hữu hơn mười hai tòa nhà lầu, có hơn trăm căn phòng, vườn hoa hồ tắm cũng có hơn sáu cái, hơn mười tòa đình.

Còn có hơn năm mươi cô nương. Mặc kệ ngươi muốn kiểu cô nương khuê các, yểu điệu tài nữ hay là dâm oa đãng phụ, có thể nói tất cả đều có.

Người hầu đầu bếp cũng có hơn trăm người. Còn có cô nương bán nghệ không bán thân, làm ngươi nhìn ngứa ngáy khó nhịn nhưng cũng không biết làm sao.

Chín tòa nhà trong đó chuyên dùng để buôn bán, một tòa là phòng của các cô nương, một tòa là phòng của người hầu, còn một tòa khác là chỗ ở của chủ nhân. Ngoại trừ người hầu quét dọn sắp xếp ra, tất cả đều không thể tiến vào. Chủ nhân của tòa nhà này đương nhiên chính là bà chủ của nơi này – Bạch Vân phu nhân.

Nghe đồn quan hệ giữa Bạch Vân phu nhân cùng đương kim thánh thượng không đơn giản. Cũng có người nói Bạch Vân phu nhân là hồng nhan tri kỷ bên ngoài của thánh thượng. Mặc kệ đồn đãi như thế nào, Bạch Vân phu nhân có chỗ dựa vững chắc là sự thật.

Vân Uyển Uyển hoan nghênh tất cả khách nhân yêu thích nữ sắc. Chỉ cần có tiền, mặc kệ ngươi là vương công quý tộc, giang hồ hảo hán hay tà ma ngoại đạo, đều hoan nghênh như nhau.

Trong đại sảnh, một vị thiếu phụ cao quý đang thân thiện nói chuyện với một vị quan lớn mập mạp.

“Ta nói phu nhân, Doanh Doanh cô nương đưa cho bản quan đi! Bản quan nhất định không bạc đãi Doanh Doanh cô nương đâu. Dù sao theo ta vẫn tốt hơn ở chỗ này bán nghệ!”

Phúc đại nhân nói hết nước hết cái khuyên bảo tú bà Bạch Vân phu nhân.

Bạch Vân phu nhân có tiếng là thương các cô nương. Nàng thà đắc tội với khách cũng không muốn làm cô nương nhà mình uất ức. Các cô nương dưới trướng của nàng ai ai cũng khăng khăng một lòng, tôn thờ cung kính với nàng. Chỉ cần nàng chịu mở miệng, các cô nương không thể không đáp ứng. Chỉ cần bây giờ hắn thuyết phục được nàng, còn sợ Doanh Doanh cô nương cự tuyệt sao?

Tính toán của Phúc đại nhân sao nàng lại không nhận ra chứ? “Phúc đại nhân, ngài cũng biết đó, Doanh Doanh ở chỗ ta là bán nghệ không bán thân. Chuyện của nàng thì do bản thân nàng làm chủ. Muốn đi với ngài hay không, nên để cho chính nàng quyết định đi!” Bạch Vân phu nhân cười tủm tỉm mà trốn tránh trách nhiệm. Nàng không muốn để ý đến loại tiết mục mỗi ngày đều trình diễn này!

“Phu nhân.” Một cô nương chừng mười bảy tuổi đi tới gọi nhỏ.

“Phúc đại nhân, thật sự xin lỗi, mời ngài lên lầu nghỉ ngơi trước, ta còn có việc không thể tiếp chuyện được.” Bạch Vân phu nhân gọi người tiếp đãi hắn.

“Phu nhân bận.” Phúc đại nhân nhìn cô nương đang quấn tới, đương nhiên mừng rỡ để cho nàng rời đi.

Bạch Vân phu nhân tùy ý để cho Tĩnh Nhi kéo sang một bên: “Chuyện gì?”

“Cái đó của người ta đến.” Tĩnh Nhi đỏ mặt nói, còn cẩn thận nhìn bốn phía, dường như sợ bị người khác nghe được. (đố pà kon là cái gì? ^_^)

“Cái gì?”

“Ai da! Chính là cái đó đó!” Nàng lại càng thẹn thùng.

“Hả?” Không nói rõ ràng thì làm sao nàng biết được!

“Lần này người ta tới hơi sớm, cho nên muốn…” Tĩnh Nhi ngượng ngùng cười với Bạch Vân phu nhân. Mọi người đều là phụ nữ, chắc là nàng sẽ biết.

Bạch Vân phu nhân suy nghĩ một chút: “Cha ngươi đến lấy tiền?” Quả thật tháng này tới hơi sớm.

Tĩnh Nhi vừa nghe xong thiếu chút nữa té xỉu: “Không phải ! Là kinh nguyệt của người ta tới, muốn xin nghỉ phép!” Không cẩn thận nói quá lớn tiếng, mọi người xung quanh nghe được, mặt nàng càng đỏ hơn.

“Ngươi cũng không bán thân, có quan hệ gì?” Bạch Vân phu nhân thực khó hiểu, nhưng vẫn cho phép nàng. “Ngươi đi nghỉ ngơi đi! Nhớ phải viết giấy xin phép.” Nhiều người như vậy, muốn nàng nhớ từng người ai xin phép cũng rất đau đầu. (viết sao nhỉ? GIẤY XIN PHÉP – kính gửi: tú bà; em tên: Tĩnh Nhi; hôm nay em viết giấy này kính xin bà chủ cho phép em nghỉ tiếp khách một bữa; lí do: có kinh nguyệt; v.v… ặc ặc)

“Cám ơn phu nhân.” Tĩnh Nhi thật vui vẻ mà rời đi.

Bạch Vân phu nhân nhìn rồi lắc đầu: “Thân mình khỏe như trâu cũng muốn xin phép.”

“Phu nhân.” Lại có người kêu nàng, quay người lại, nàng lập tức tươi cười nghênh đón: “Là Trương công tử nha! Đã lâu không thấy. Nhìn ngài mặt mày hớn hở, có phải gần đây có chuyện gì tốt hay không?”

“Cũng không có gì. Đúng rồi, vị này là Thượng Quan công tử, là ân nhân của Trương mỗ.” Trương Tri Thăng có lễ mà giới thiệu với nàng.

Lại một con sói háo sắc tới cửa. Nhưng bộ dạng của con sói này đúng là không phải anh tuấn một cách bình thường nha. Cả người toát ra khí chất không thể xem thường. Xem ra nàng phải bảo vệ tốt các cô nương của nàng, miễn cho bị kẻ gây họa này trộm mất trái tim.

Ngay khi nàng đánh giá Thượng Quan Duệ Dịch, hắn cũng đồng thời đánh giá nàng.

Quả nhiên là kỹ viện lớn nhất, xa hoa nhất cả nước. Ngay cả tú bà cũng không giống với bình thường. Vừa nhìn liền cảm nhận được khí chất cao quý của nàng. Giống như một vị thiếu phụ bình thường, nhưng lại cảm thấy có chỗ nào là lạ…

“Thì ra là Thượng Quan công tử.” Nàng không thích dáng vẻ khi hắn nhìn nàng, giống như đang hoài nghi cái gì đó. “Hai vị công tử đã chỉ định cô nương chưa? Hay là để cho phu nhân ta an bài?” Nếu nàng nhớ không lầm, Trương công tử này cũng thích Doanh Doanh .

“Không biết Doanh Doanh cô nương có tiện gặp khách hay không?” Trương Tri Thăng cũng coi như đến đây không ít lần, biết vị Bạch Vân phu nhân trước mắt này không thể đắc tội. Nếu đắc tội với nàng, các cô nương nơi này đối với ngươi không cởi mở. Cho dù nổi cáu cũng vô dụng. Hộ vệ ở đây có thể sánh với cao thủ trong hoàng cung đại nội. Nếu không muốn có chuyện, tốt nhất là đừng nói lung tung.

“Doanh Doanh à… Mời hai vị công tử lên lầu ngồi trước, ta sẽ sai người mời Doanh Doanh qua. Về phần có đi hay không, phu nhân ta cũng không dám cam đoan. Dù sao ta đã cho nàng quyền lựa chọn khách, trước mắt cũng không thể ép buộc nàng.” Nếu như bình thường, loại tác phong làm việc này của nàng sẽ làm người ta chán ghét, dù sao người tiêu tiền là lớn nhất mà! Nhưng nàng như vậy, ai ngờ lại làm người ta lấy làm hiếu kỳ, khách nối nhau không ngớt. Ngay cả chính nàng đều cảm thấy bất ngờ, khỏi nói đến kim chủ sau lưng nàng, hắn lại càng bất ngờ cùng không dám tin. Nhưng khi hắn thu tiền thì thật sự rất vui vẻ.

“Tại hạ lại rất muốn cùng phu nhân tâm sự, không biết phu nhân có nể mặt hay không?” Thượng Quan Duệ Dịch chắp tay mời nàng, lộ ra nụ cười mê người chưa từng thấy.

“Mời công tử cứ lên lầu trước đi! Đợi lát nữa nếu rảnh rỗi, chắc chắn sẽ lên quấy rầy công tử. Đến lúc đó đừng chê ta chướng mắt là được rồi.” Bạch Vân phu nhân che miệng cười khẽ, đưa bọn họ lên lầu. “Mật Nhi, Đông Nhi, Tiểu Điệp, Tiểu Như, hầu hạ hai vị công tử cho tốt.”

“Dạ, phu nhân.” Bốn cô nương ngọt ngào kéo hai bên cánh tay bọn họ, đưa bọn họ lên lầu.

Haizzzzz! Mệt chết người! Nàng phải nghỉ ngơi một chút.

“Kim ma ma, Tiền ma ma.”

“Phu nhân, ngài mệt mỏi sao?” Kim ma ma, Tiền ma ma là tùy tùng của nàng, hai người là tú bà dự bị.

“Đúng vậy! Nơi này giao cho các ngươi.” Nàng phải nghỉ ngơi một chút, ngày mai còn phải về đưa tiền!

“Phu nhân, ngài đi thong thả.”

Truyện CV