1. Truyện
  2. Vô Địch Gian Thương
  3. Chương 14
Vô Địch Gian Thương

Chương 14: Hoa Thơm, Nhiều Bướm

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

P/s: Vàng ròng lung linh tới từ minh chủ “nhutnibo”! Xin đa tạ! Đồng cảm tạ chim nướng roti “viethoang” đã buff NP ủng hộ.

Tối hôm đó

“Bác Đào có nhà không nhỉ?”

“Gâu... gâu... gâu...”

Ăn xong cơm chiều, vợ con sang ngoại chơi, Đỗ Bá Đào đang thảnh thơi vừa uống trà vừa nghe tin tức phát ra từ chiếc radio cũ mèm thì bất ngờ nghe có tiếng người gọi từ ngoài cổng, tiếp đó là tiếng chó sủa râm ran.

“Ai ngoài đó đấy?”, Đỗ Bá Đào đi ra ngoài hiên rồi hóng ra phía cổng lớn tiếng hỏi.

“Là em, Lâm đây”

“Lâm nào?”, Đỗ Bá Đào biết rõ là ai nhưng vẫn cố tỏ ra không rõ.

“Lâm con ông Lợi đây bác Đào. Gớm, chẳng nhẽ bác không nghe ra giọng em?”

“À, ra là chú. Đêm hôm chú tìm tôi có việc gì thế?”

“Thì bác cứ mở cổng cho em vào nhà một tí, đứng đây sao mà nói chuyện được?”

“Uhm... vậy chú đợi tôi đi lấy cái đèn pin, ngõ vào hơi tối”

............................................

............................................

Sau đó ít phút,

“Chà, bác có bộ ấm chén đẹp quá nhỉ”, Lâm vừa xoay tròn chiếc cốc sứ trắng mịn trên tay vừa trầm trồ khen ngợi.

“Gốm sứ Bát Tràng xịn, quà tặng chương trình tập huấn chính sách trên tỉnh mấy hôm vừa rồi đấy”, Đỗ Bá Đào vặn nhỏ chiếc radio để cuộc trò chuyện được dễ dàng hơn.

“Làm quan như bác sướng thật, được đi đây đi đó. Chẳng giống nông dân bọn em, suốt ngày lủi thủi sau lũy tre làng, bán mặt cho đất bán lưng cho trời không biết cái gì”, Lâm tấm tắc.

“Quan cách gì, cái chức chủ tịch xã bé tí thì có gì đáng nhắc đâu”, Đỗ Bá Đào lắc đầu cười.

“Bác cứ nói vậy, chức có nhỏ thì vẫn là người của chính quyền. Bọn em có việc vẫn phải nhờ tới bác đây”

Đỗ Bá Đào biết Lâm không phải người giỏi việc rào đón, hôm nay mồm mép trơn tru thế này ắt hẳn là có người bày cho.

Mục đích tới đây tối nay của Lâm là gì, ông ta cũng đã đoán ra được một hai thế nhưng Lâm chưa mở lời thì Đỗ Bá Đào cũng không dại mà đi hỏi.

Lâm thấy Đỗ Bá Đào chỉ lặng im uống nước mà không nói thêm cái gì, biết cũng tới lúc cần phải vào chuyện chính sự nên liền lên tiếng:

“Bác Đào, em tới gặp bác cũng là muốn hỏi chuyện bè nứa nhà em. Bác bắt bọn em dừng lại thì thiệt quá”

“Chú Lâm, đây là ngoài giờ hành chính, tôi không bàn chuyện công việc. Thứ nữa, không phải tôi bắt mà là nhà nước không cho phép”, Đỗ Bá Đào đặt chén nước xuống bàn trầm giọng nói.

“Vâng, thôi thì thế này bác ạ. Bọn em dân bần nông dốt nát, hiểu biết chẳng được bao nhiêu, có chút quà nhỏ gọi là gửi bác, mong bác soi đường chỉ lối cho”, Lâm vừa nói vừa rút từ trong túi ra một phong bì khá dày.

“Hừ, chú định hối lộ tôi đấy à?”, Đỗ Bá Đào thấy Lâm vậy mà tới mua chuộc mình thì quát nhẹ.

“Ấy không, cái này sao lại gọi là hối lộ hả bác? Đây là chút lòng thành bọn em cảm ơn bác tư vấn để làm ăn thôi, mong bác nhận cho”, Lâm theo kịch bản Cường vạch ra mà đối đáp.

Đỗ Bá Đào thực tế cũng không phải là người bảo thủ. Cái gì tiêu chuẩn đạo đức người Đảng viên, tư tưởng người chiến sĩ cách mạng đều cũng chỉ là lời được phát biểu trong các hội nghị.

Trước sức hấp dẫn của kim tiền, Đỗ Bá Đào cũng khó mà không động lòng chỉ là số tiền này cũng không phải dễ dàng lấy tới tay như vậy.

“Chú Lâm, nói thật, không phải tôi không muốn giúp chú nhưng...”

Lâm thấy Đỗ Bá Đào lại muốn từ chối thì vội ngắt lời:

“Bác Đào, đây mới chỉ là món quà nho nhỏ. Nếu bác giúp được, xong việc bọn em lại tới cảm ơn bác”

Nghe ra sẽ còn tiếp tục nhận được thêm tiền, phòng tuyến cuối cùng trong lòng Đỗ Bá Đào sụp đổ. Theo đó, sau khi cân nhắc giây lát ông ta lên tiếng:

“Thôi được, nể chú là người trong họ, hoàn cảnh gia đình lại khó khăn, tôi cũng tạo điều kiện cho mà làm ăn. Việc buôn bán các chú vẫn là có thể, chỉ là không nên làm như hiện tại”

“Vâng, vậy em phải làm thế nào ạ?”, thấy Đỗ Bá Đào đã chịu hé ra một cửa, Lâm mừng ra mặt.

“Chuyển địa điểm kinh doanh ra khu vực bãi bồi nằm giữa hai làng Đông Khánh và Đông Dư”, Đỗ Bá Đào gõ gõ nhẹ ngón tay lên bàn rồi đáp.

“Ủa, đơn giản vậy thôi ạ?”, Lâm nghi hoặc.

“Uhm, từ khi bản đồ phân địa giới quản lý hành chính cho các xã của cơ quan tài nguyên được xác lập ba mươi năm trước thì bãi bồi này liên tục mở rộng. Do vậy một phần diện tích của nó bây giờ không thuộc phạm vi của bất kỳ xã nào. Các cậu ra đó buôn bán, tuy rằng vẫn là không hợp pháp thế nhưng chính quyền hai bên sẽ chẳng can thiệp vì nằm ngoài trách nhiệm”, Đỗ Bá Đào nhỏ giọng phân tích.

“Ồ, ra là vậy! Tốt quá rồi!”, Lâm hiểu ra vấn đề thì gật đầu như búa bổ.

“Chuyện này các chú cũng chỉ có thể làm trong thời gian ngắn, nếu kéo dài tôi cũng không đảm bảo tránh khỏi bị cơ quan chức năng tới kiểm tra đâu”, Đỗ Bá Đào thận trọng căn dặn.

“Vâng, em nhớ rồi. Bọn em cũng chỉ làm một, hai tuần là dừng thôi bác ạ”

Nói xong, ngồi uống xong chén nước và trao đổi dăm ba vấn đề khác, Lâm liền đứng lên cáo từ:

“Thôi, không phiền bác nghỉ ngơi. Em về sắp xếp công việc đây ạ!”

“Ừ, nhớ kỹ những điều tôi nói”

"Vâng, em chào bác”

“Về đi”

Đưa Lâm ra tới cổng, Đỗ Bá Đào liền quay trở lại trong nhà. Cẩn thận khóa trái cửa lại, ông ta liền mở phong bì kiểm tra. Nhìn tệp năm nghìn xanh rói trị giá lên tới cả trăm nghìn, bằng cả tháng lương của ông ta, Đỗ Bá Đào gật gù:

“Xem như cũng không phí công giúp cho chúng nó”

...........................................

..........................................

“Chú Lâm, sao rồi?”, Cường thấy Lâm bước vào tới cửa thì vội vàng đứng lên dò hỏi.

“Được rồi, có cách rồi”, Lâm rót vội chén nước tu ừng ực sau đó mới trả lời Cường.

“Ha ha, cháu biết ngay mà. Có tiền cái gì chẳng dễ giải quyết. Để cháu đi báo mấy thằng kia sáng sớm mai dậy sớm đi chuyển nứa ”, Cường hớn hở đáp lời.

“Khoan đã”, Lâm thấy Cường hấp tấp rời đi thì gọi giật lại.

“Sao vậy chú?”

“Chúng ta không thể tiếp tục bán ở chỗ cũ được”

“Ơ, vậy phải chuyển đi đâu?”

“Bác Đào nói là phải ra bãi bồi giữa làng ta và làng Đông Dư. Ở đó, địa giới chưa phân định rõ cho làng nào nên sẽ không ai quản lý”

“Phức tạp vậy?”

“Đó là cách duy nhất để chúng ta có thể làm để tiếp tục bán nứa. Chú phải nói gãy lưỡi ông ấy mới chịu bày cho cách này đấy”

“Hừ, bãi bồi thì bãi bồi. Hơi xa hơn chỗ cũ một tẹo nhưng cũng không sao. Chú ngồi nhà cháu chạy qua bọn thằng Kiên một tí”

“Ừ, đi nhanh đi rồi về. Cũng muộn rồi”

............................................

.............................................

Cùng lúc này, tại bè nứa trên sông Bạch Hạc

“Bác Mạnh, tôi không nghĩ là thằng Lâm nó lại có thể trả giá thấp cho bác như vậy”

Nheo mắt nhìn vị chủ nhiệm Hợp tác xã Đông Khánh Bùi Tiến Văn giây lát, chủ bè Mạnh cười khổ:

“Tôi không phải người địa phương nên không rõ dân mình cần nhiều nứa như vậy. Nếu biết thì đã tự tháo bè ra bán, đâu phải biếu không tiền lời cho cậu Lâm đâu”

Chủ nhiệm Văn bóp tắt điếu thuốc đang hút dở sau đó trầm giọng nói:

“Tôi có một biện pháp có thể giúp các bác lấy thêm một phần vốn. Bác muốn nghe chứ?”

“Cậu đang đùa hả?”

“Ha ha, tôi đùa chuyện này làm gì. Chẳng qua thấy bác bị người nhân lúc khó khăn lừa gạt nên muốn giúp đỡ thôi”

“Uhm...Nếu vậy, tôi nên làm gì?”

“Tôi đoán hẳn là bác chưa biết tin thằng Lâm bị cấm bán nứa rồi?”

“Ồ? Sao lại cấm?”, chủ bè Mạnh lập tức dựng thẳng lưng.

“Thì nó kinh doanh không xin phép, sáng nay bị chính miệng chủ tịch xã ra chỉ đạo dẹp đi rồi. Tôi có mặt ở đó nên rất rõ”

“Ôi chết, nếu vậy thì bọn nó không thể lấy hàng chỗ tôi nữa à?”, chủ bè Mạnh có chút lo lắng.

“Ha ha, vậy thì càng tốt chứ sao. Bọn nó không lấy thì bác không phải bán rẻ rồi”, chủ nhiệm Văn cười lớn.

“Nhưng tôi cũng không có giấy phép kinh doanh ở Đông Khánh. Cậu Lâm là người địa phương còn không bán được thì tôi làm thế nào được?”

“Lâm nó không bán được nhưng tôi lại có thể bán?”

“Cậu xin được giấy phép à?”

“Ha ha, không cần xin. Bác quên tôi là chủ nhiệm Hợp tác xã sao?”

“Hợp tác xã? Ý cậu là muốn thông qua hợp tác xã để bán?”, là người khá nhanh nhạy, chủ nhiệm Mạnh liền hiểu ra dụng ý của Bùi Tiến Văn.

“Đúng vậy, nếu là cá nhân thì rất khó nhưng hợp tác xã lại có thể nếu không muốn nói là dễ dàng. Tôi sẽ thu xếp để hợp tác xã đại diện thu mua nứa của bác sau đó bán lại cho bà con theo giá mà thằng Lâm đang bán bây giờ”

“Chậc chậc, cách này đúng là có thể được đấy. Cậu Văn, nếu cậu có thể giúp tôi vụ này tôi sẽ không để cậu chịu thiệt đâu”, chủ bè Mạnh nghĩ ngợi giây lát, cảm thấy cách của Bùi Tiến Văn đúng là có thể thì liền vui vẻ hứa hẹn.

“Ha ha, nói chuyện tiền nong làm gì cho mất cảm tình. Tôi làm việc với cái tâm là chính thôi”, chủ nhiệm Văn trong lòng dù muốn nhưng ngoài miệng vẫn nói lời không thật..

“Đâu có thể thế được. Vậy đi, cậu Lâm mua của tôi một nghìn tư một cây, bán nghìn tám, lãi bốn trăm đồng. Nếu có thể thu hồi được số tiền lời này, tôi lấy thêm hai trăm đồng, hai trăm còn lại tôi gửi biếu cậu xem như cảm ơn. Thế nào?”, chủ bè Mạnh rất hiểu thế thái nói ra.

“Được rồi, được rồi. Bác nói vậy thì là vậy đi, tôi không muốn bàn về những chủ đề này lắm. Dù sao vừa giúp được bác, vừa giúp được bà con là tôi vui rồi”, Bùi Tiến Văn thấy mức chủ bè đưa ra cũng đã rất phù hợp với tính toán của mình nên mồm miệng càng hỉ hả.

“Ha ha... cậu Văn làm chủ nhiệm hợp tác xã thì bà con nông dân hẳn được nhờ lắm. À... quên, tôi có chai rượu nhạt cùng ít cá khô. Cậu đợi một lát tôi đi nướng, chúng ta lai rai vài ly xem như quen biết nhỉ?”

“Hay lắm, ngồi trên bè, uống rượu, ngắm trăng, quả là một thứ khoái cảm ít người có được”

“Nhậu thì gọi là nhậu đi còn bày đặt nói cái gì ghê gớm vậy”, chủ bè Mạnh trong lòng cảm thấy có chút buồn cười thế nhưng cũng không nói thêm gì, sau khi gật nhẹ đầu một cái thì liền lúi húi chạy đi tìm đồ nướng.

Truyện CV