Ba ngày sau, không hề có biến số xuất hiện, hội đấu giá được mở ra theo đúng như dự tính của Khương Thần. Hội đấu giá được tổ chức tại một tầng thượng của một tòa cao ốc rộng lớn, theo tính toán, nguyên phòng đấu giá này sức chứa lên tới vài trăm người. Tại đây đã bày ra là liệt những bàn tròn, trên đó để rượu vang cùng bánh ngọt, cảm giác giống như một bữa tiệc hơn là một buổi đấu giá. Một thế lúc trước Khương Thần là có chuẩn bị trước, lúc đó tài sản của hắn là một con số thiên văn, đối với hội đấu giá như này, nếu như không phải nắm được tin tức có một gốc dược liệu lâu năm, có khả năng là linh dược, hắn cũng lười đến.
Lại nói sau khi trà trộn vào hội đấu giá, Khương Thần tìm một chỗ hẻo lánh ngồi lặng im ở đó chờ tới lúc bắt đầu. Mặc dù được tổ chức tại một địa điểm rộng lớn như vậy nhưng số người tham dự lại không nhiều.
“Chung quy vẫn là có biến số.” Khương Thần khẽ lẩm nhẩm.
Vấn đề này liền không thể tránh khỏi, nếu như một thế này, hắn đi với quỹ tích cũ, y hệt như lần trùng sinh thứ mười bảy đó, vậy thì biến số chắc chắn không có. Tuy nhiên, hiện tại hắn đến hội đấu giá với thân phận một tên quỷ nghèo, khác với năm đó là một kẻ có tiền, người người kính ngưỡng chung quy lại biến số xảy ra cũng là do hắn.
Đang ngồi một mình uống rượu vang cùng nếm bánh ngọt, một vị nữ tử ăn mặc có chút động nhân tâm, khuôn mặt tinh xảo, mắt ngọc mày ngài, đôi môi mọng đỏ đi tới, trên tay cầm một li rượu vang đỏ.
“Vị thiếu gia này, đến đây một mình ư?” Nữ tử kia tiến tới, ngồi cạnh Khương Thần, chân gác lên chân cố ý để lộ ra mảng đùi đầy đặn trắng hồng.
Khương Thần không đáp, gương mặt hiện lên vẻ nhàm chán cùng một chút kì lạ. Hiện tại một chút nữ tử liền bạo dạn vậy sao? Chủ động tiến tới làm quen. Nữ tử kia thấy hắn không đáp, chỉ khẽ cười, tự mình uống lấy li rượu. Một tay chống lên bàn nghiêng mắt nhìn Khương Thần. Nàng từ lúc Khương Thần bước vào đã để ý tới hắn. Thanh niên này ăn mặc cùng mái tóc có chút kì lạ. Nàng sống tại Vẫn Triết này đi lại với giới thượng lưu đã nhiều, nhưng hiển nhiên chưa bao giờ trông thấy hắn, vì vậy, đối với Khương Thần có chút tò mò.
“Ngươi không phải người Vẫn Triết?” Nữ tử đổi lại một tư thế ngồi, nhìn qua có phần uể oải, giọng nói mang vẻ nũng nịu. Với tư thế này, bộ ngực đầy đặn của nàng gần như lồ lộ ra, Khương Thần chỉ cần nghiêng mắt nhìn có thể thu hết vào tầm mắt. Nếu như là nam nhân bình thường, với loại tư thế này, khuôn mặt đó, giọng nói kia, có lẽ liền không nhịn được xuất hiện tâm viên ý mã. Chỉ là Khương Thần đối với nữ tử này không chút hứng thú.
Nữ tử thấy Khương Thần không đoái hoài gì đến mình, khuôn mặt hiện lên vẻ kinh ngạc. Nàng cũng chỉ giả vờ thể hiện ra mình lẳng lơ khêu gợi một chút, muốn thử xem thanh niên kì lạ này phản ứng ra sao, không ngờ hắn lại không đoái hoài gì tới mình. Nàng đang hoài nghi về tự thân sắc đẹp. Nếu như không phải do bản thân nàng vậy thì có hai khả năng xảy ra, đó là thanh niên này hoặc là giả vờ hoặc là “không được”.
Nghĩ đến vấn đề kia, nàng khẽ che miệng cười, khuôn mặt thoáng đỏ lên.
“Có việc?” Khương Thần đặt ly rượu vang xuống quay sang nhìn vị nữ tử kia. Nàng có đôi mắt sắc xảo, cộng với đuôi mắt được vẽ thêm, nhìn càng thêm thành thục quyến rũ.
“A…” Nữ tử khẽ che miệng, khuôn mặt có chút mất tự nhiên. Nàng bị ánh mắt của Khương Thần dọa sợ, một ánh mắt lạnh lẽo, không chút cảm xúc.
“Chỉ là thấy ngươi rất lạ mặt nên…” Nữ tử hơi chút ngập ngừng nói, thái độ ngả ngớn vừa rồi cũng đã thu lại.
Khương Thần vừa đinh nói gì lại ngừng lại, cảm nhận đằng sau một đám người đang đi tới. Đám người này ba nam hai nữ, từ cách đi đứng lẫn trang phục mặc trên người, có lẽ đều là một chút thiếu gia tiểu thư con nhà giàu. Cũng phải thôi, vào được hội đấu giá này, ngoại trừ Khương Thần, có lẽ đều là người có tiền.
“ Nhược Vũ, ngươi tại sao ngồi đây, đấu giá hội chưa bắt đầu sao?”
Sau lưng Khương Thần vang lên một thanh âm nữ quen thuộc, thanh âm mềm mại nhẹ nhàng. Nếu như Khương Thần quay đầu lại chắc chắn sẽ nhận ra nữ tử này chính là Hàn Uyển Như, lúc trước gặp ở bên hồ nước đã dùng ánh mắt khinh thường nhìn hắn.
Nữ tử quyến rũ động lòng người ngồi cạnh Khương Thần tên Cao Nhược Vũ, Cao gia tại Vẫn Triết này cũng là một gia tộc quyền thế. Lúc này nàng đứng dậy, khuôn mặt hiện lên vẻ trách móc hướng tới năm người kia: “Các ngươi nếu như đến muộn một chút liền không được vào.”
Hàn Uyển Như tiến tới ôm lấy vòng eo nàng có chút nũng nịu nói: “Đấu giá này nhà ngươi mở mà, sợ gì.”
Cao Nhược Vũ lườm nàng một chút sau đó khẽ lắc đầu. Hàn Uyển Như này bao năm rồi tính tình vẫn không thay đổi. Có chút ham chơi, ngang tàng bướng bỉnh. Cao Nhược Vũ nhìn bốn người phía sau Hàn Uyển Như khẽ gật đầu chào hỏi, bọn họ là bằng hữu của Hàn Uyển Như, cũng coi như cấp chút mặt mũi.
“Mọi người mau tìm chỗ ngồi đi, đấu giá sắp bắt đầu rồi.”
Năm người kia gật đầu, chợt Hàn Uyển Như nghiêng mắt nhìn, bấy giờ mới để ý thanh niên áo đen ngồi cạnh Cao Nhược Vũ lúc nãy có chút quen quen. Nàng suy nghĩ một hồi, sau đó giật mình nhớ ra. Đó chẳng phải là vị thanh niên nàng gặp bên hồ cách đây ba ngày sao. Mấy ngày hôm nay nàng vẫn nghe theo Hàn Thiên Hùng đi tìm hắn. Mặc dù tạo hình của hắn có chút bắt mắt, dễ được người khác nhận ra, tuy nhiên giữa một thành phố rộng lớn như Vẫn Triết này, muốn tìm một người mà không có thông tin gì giống như mò kim đáy bể.
Nàng đang muốn quay về báo cho Hàn Thiên Hùng không tìm được tung tích Khương Thần thì nghe Cao Nhược Vũ nói nhà nàng mở một hội đấu giá. Hàn Uyển Như liền dẫn theo bằng hữu tới xem. Không ngờ ở đây lại gặp được Khương Thần.
“Ngươi sao thế?” Cao Nhược Vũ nhìn thấy khuê mật có chút kì lạ, theo ánh mắt nàng nhìn, liền nhìn tới Khương Thần: “Ngươi quen hắn sao?”
Hàn Uyển Như lắc đầu, giống như nhớ ra điều gì, nắm tay Cao Nhược Vũ nói: “Ngươi quen hắn sao, lúc nãy trông thấy ngươi ngồi cạnh hắn.”
Cao Nhược Vũ lắc đầu cười khổ: “Chỉ là thấy hắn lạ mặt nên tới nhìn hắn một chút, dù sao vào được đây cũng là một chút người có tiền.”
Hàn Uyển Như khẽ nhíu mày, lát sau dẫn theo mọi người tiến tới gần Khương Thần.
“Uy..” Nàng hướng Khương Thần khẽ gọi, thái đội đối với Khương Thần không mấy tôn trọng. Theo nàng thấy, gia gia có chút đề cao tên thanh niên này, do vậy mới thần thánh hóa hắn lên. Cái gì mà dự đoán trước gia gia sẽ bị đau tim, ngất xỉu, nàng hoàn toàn không tin. Tuy nhiên, nàng vốn rất nghe lòi Hàn Thiên Hùng, mặc dù không cho Khương Thần sắc mặt tốt, nhưng ít nhất không dám coi thường hắn như trước.
Khương Thần mặc dù không quay đầu lại nhưng đều biết những người sau lưng mình nói gì, làm gì, kể cả Hàn Uyển Như, ngay từ lúc nàng dẫn theo bằng hữu bước vào đại sảnh này, hắn đã nhận ra. Đối với nữ tử này, hắn chỉ có thể kính nhi viễn chi. Một nữ tử xinh xắn, có gia thế, nhưng không biết suy nghĩ, kiêu ngạo, bướng bỉnh, sớm muộn gì cũng tự hại bản thân.
“Ngươi có nghe thấy gì không.” Nhận ra Khương Thần bơ đi chính mình, Hàn Uyển Như khuôn mặt sầm lại. Nàng tại Vẫn Triết này cơ hồ chính là đi ngang, ai ai gặp cũng phải cho nàng chút sắc mặt, kể cả các đại lão bản, tổng giám đốc công ty lớn, bởi vì nàng chính là viên minh châu của Hàn gia. Hiện tại, có người đối với nàng không thèm nhìn, đại tiểu thư tính tình liền nổi lên.
Không để Hàn Uyển Như gọi thêm lần thứ ba, phía sau nàng, một trong ba tên nam tử kia tiến tới, trong số ba người, hắn là người hiện tại đang theo đuổi Hàn Uyển Như, mặc dù nàng tính tình có chút kiêu căng, nhưng ai bảo gia thế nàng kinh khủng, vì vậy vẫn có không biết bao nhiêu thiếu gia, thanh niên nam tử theo đuổi.
Nam tử này mặc một bộ đồ tây lịch thiệp, khuôn mặt điển trai, môi đỏ như tô son, mái tóc bồng bềnh. Với bộ dạng như vậy hắn tự tin có thể tán tỉnh được mọi nữ tử hắn muốn. Chỉ là đối với Hàn Uyển Như, hắn có bất đắc dĩ, nữ tử này thường thường không ra theo bài, khiến cho nhiều lần hắn phải thất bại. Chẳng qua, hắn cảm nhận, nàng đối với hắn ít nhất còn không sinh ra chán ghét.
Hắn tiến tới, khẽ vỗ vai Khương Thần, một bộ cao lãnh. Theo hắn thấy tên nam thanh niên trước mắt này bộ dáng có chút quê mùa, thời đại nào rồi còn mặc một loại trang phục cổ điển như kia. Lại còn nuôi tóc dài như một nữ tử nữa.
“Huynh đệ, nể mặt chút đi.”
Khương Thần nhíu mày, đám người này có thể tại sau lưng nói xấu hắn, hắn không hề để tâm, thậm chí có thể nhảy nhót như tên hề trước mặt hắn, hắn cũng không để tâm. Chỉ là có hai điều hắn cực kì không thích, một là bị người khác chỉ tay, hai là những kẻ không hề quen biết đụng chạm đến người hắn. Có lẽ vì lí do ảnh hưởng từ huyết mạch Thánh tộc truyền thừa, Thánh tộc tộc nhân đối với huyết mạch của mình vô cùng tự hào, cho nên từ tận sâu trong linh hồn, đối với phàm nhân, đối với tộc nhân các tộc khác, tộc nhân Thánh tộc đều sẽ khinh thường giao lưu cùng tiếp xúc. Bởi vì theo họ, tộc nhân các tộc khác nói một cách cực đoan thì chỉ là hạ đẳng. Điều này là hoàn toàn dễ hiểu kể cả đối với bảy cổ tộc còn lại, vì vậy Khương Thần đối với những kẻ không quen biết như thế này, chỉ coi như sâu kiến. Sâu kiến có thể lượn lờ trước mặt hắn cũng không sao, nhưng sâu kiến bò lên người hắn, còn xa xa mới đủ tư cách.
Lại nói, vị nam tử kia tên Hạo Hiên, tại Vẫn Triết này vẫn được coi là có chút danh tiếng. Tốt nghiệp đại học danh giá, còn trẻ tuổi đã mở cho mình một công ty riêng, Hạo gia tại Vẫn Triết cũng là một danh gia vọng tộc. Vì thế đối với lớp trẻ tại Vẫn Triết này, ngoại trừ các thiếu gia tiểu thư gia tộc danh giá khác, hắn thường thường sẽ không bao giờ để mắt tới. Giống như Khương Thần này, hắn tiến tới vỗ vai, cũng chỉ vì muốn tranh công trước mặt Hàn Uyển Như mà thôi.
Cao Nhược Vũ là một nữ hài tử thông minh cùng tinh tế, lúc trước ngả ngớn trước mặt Khương Thần chỉ là muốn trêu chọc hắn một chút, lúc này, nhận thấy không khí có chút căng thẳng, liền mỉm cười tiến tới.
“Các vị, buổi đấu giá sắp bắt đầu, có gì một lát nữa lại nói.”
Nói đoạn kéo Hàn Uyển Như ra một chỗ xa.