Sâu trong một hang động tối.“Hah…hah…hah”Tiếng hô hấp dồn dập.
Thân ảnh nằm trên đất đột nhiên mở to hai mắt, bộ ngực chập trùng.“Đây là? Muzan? Là Kibutsuji Muzan?”Vừa tỉnh lại, chợt có từng đợt hình ảnh hiện lên trong đầu.Là hắc ám, là đôi mắt đỏ rực xuất hiện ngay trước mặt hắn gần trong gang tấc.
Thêm vào đó là tiếng nói thì thầm vào tai hắn, tuy hắn nghe không hiểu nhưng cái tên Kibutsuji Muzan hắn là nghe được.
Dù sao cái tên này đối với những tín đồ anime hẳn cũng không xa lạ gì đi.“Đây không phải là chung cực đại boss trong anime Kimetsu no Yaiba sao? Sao lại xuất hiện ở đây? Chẳng lẽ ta xuyên qua sao?”Một lát sau lấy lại bình tĩnh, hắn xác định hắn đây là bản thể xuyên qua cũng không phải là hồn xuyên hay chuyển sinh.Nghĩ một hồi hắn cũng là một mặt phát khổ xuống.Hắn cũng không phải là không có đọc tiểu thuyết xuyên không, người ta nhân vật chính mỗi lần xuyên qua điều không phải là có hệ thống sao? Không có hệ thống thì cũng được sinh trong gia tộc, tệ nhất thì cũng xuyên qua tại tân thủ thôn.Nhưng hắn thì sao? Là mẹ nó vừa xuyên qua thì gặp boss cuối, đã thế còn trong trạng thái mơ màng không hiểu thấu bị đâm xuyên tim, đúng là cho người xuyên việt sĩ nhục a.Thu thập lại tâm tình xúc động, hắn ngồi dậy quan sát xung quanh, phát hiện chính mình đang ở trong một sơn động ngoài ra thì xung quanh trống trải không có gì khác nên hắn cũng an tâm cẩn thận quan sát chính mình.Chiếc áo thun đang mặc bị thủng một lỗ to bên ngực trái, quần thì là chiếc quần thể dục ống rộng, chân thì đi chân trần.
Quần áo không có gì xa lạ, nhưng mà điều làm hắn kinh ngạc nhất chính là hắn cảm nhận được sức mạnh.Phải, hắn cảm giác bản thân có một cổ sức mạnh to lớn, trong phút chốc hắn ảo tưởng chính mình có thể đấm vỡ vách tường trong hang động này vậy.“Ta đây bị biến thành quỷ sao?”Vội vàng đưa tay sờ lên mặt.Xong, xong.
Mặt hắn như sắp khóc đến nơi.Hắn đưa tay sờ lên mặt, cảm giác nơi miệng răng nanh mọc dài hơn một chút.
Đã thế móng tay, móng chân của hắn cũng biến thành màu đen.
Đại khái cũng không có biến hoá gì nhiềuNhưng có một điều làm hắn thấy hài lòng một điểm là tóc hắn đã biến thành màu trắng, hắn thích nhất là tóc trắng đâu.Đứng lên thử vận động tay chân, cảm giác chẳng những không có vấn đề ngược lại còn cảm thấy cơ thể nhẹ nhàng, sức mạnh tràn đầy.
Tiếp đó hắn phát hiện tầm mắt của hắn cao hơn không ít, chí ít là cao lên gần cm, theo như hắn đoán thì tầm m gần m.Liếc mắt hình về một phía khác nơi góc tường có ánh sáng yếu ớt chiếu vào, dù sao hang động này cũng không phải là một đường thẳng mà nó cong khúc khuỷu nên ánh sáng mặt trời cũng không chiếu đến hắn.“Nói đến thì Muzan lão đại cũng là tận lực, cất công đem theo ta tìm kiếm hang động”Yên lặng nhổ nước bọt Muzan vài lần, trong đầu bổng nhiên hiện lên hình ảnh mình bị Muzan nắm lôi đi tìm hang động, nghĩ tới đây hắn vội vàng lắc lắc đầu xua tan đi cảnh tượng đẹp đẽ này.Dọn dẹp đi những suy nghĩ không đâu, hắn tập trung suy nghĩ chuyện tương lai.Tên hắn là Thanh, chỉ là một thanh niên bình thường, vừa tốt nghiệp chuyên ngành IT tại một trường đại học bình thường.Nhưng lại không ngờ gặp phải tai nạn ngoài ý muốn, phải nói là xui xẻo.
Anime Kimetsu no Yaiba hắn cũng có xem, nhưng manga thì hắn vẫn chưa kịp đọc vì đoạn thời gian này hắn bận rộn cộng việc tốt nghiệp, rồi thực tập nên vẫn chưa có cơ hội xem.Tuy không có xem trọn bộ nhưng chuyện chưa ăn thịt heo nhưng thấy heo chạy là bình thường.
Hắn vẫn thường lên xem các bình luận trên diễn đàn và cũng biết được một số mốc sự kiện.Nhưng chuyện quan trọng trước mắt vẫn là xác định thời gian hiện tại là lúc nào, rồi dựa vào đó tính đến các bước tiếp theo.Theo như hắn đoán có lẽ Muzan chỉ là thuận tay cho hắn máu mà thôi, dù sao hắn cũng không có thiên phú để Muzan nhìn chăm chú, Muzan hắn cũng không có rảnh rỗi mà theo dõi hắn, nên tạm thời không cần quan tâm bị đại lão tìm tới.Nghĩ nghĩ như thế hắn quyết định đầu tiên cần làm quen với tự thân trước, sau đó chờ trời tối lại ra ngoài nhìn xem.Ban đầu khi hắn nhìn đến hình dạng của hắn không xuất hiện những thứ giống như quái vật nhớt nháp, mun nhọt thì còn nghĩ là bản thân cũng không phải là quỷ cấp thấp nên cũng có khả năng thức tỉnh huyết quỷ thuật.Nhưng không!Hắn đúng là quỷ cấp thấp.
Hắn không có thức tỉnh huyết quỷ thuật, thứ mà chỉ có những con quỷ cấp cao mới sở hữu.
Thay vào đó là thị giác hắn biến tốt lên cùng với thể chất cùng sức mạnh tăng vọt mà thôi.Hắn cũng là thở dài, tựa hồ đã nhận mệnh, nhưng vì sống sót hắn đành phải vững bước tiến tới.
Hắn bắt đầu vận động từ các động tác khởi động, chạy nhảy để làm quen với cơ thể của quỷ.
Sau cùng thì chống đẩy để đánh giá thể lực, cùng sức chịu đựng.Liên tục vận động không biết thời gian, mãi đến ánh sáng ở góc tường tắt đi thì hắn mới dừng lại.
Sau khi vận động kịch liệt thì đại khái hắn biết được thể chất, thể lực, sức mạnh của hắn tăng lên khoảng lần so với khi còn là người thường.Cũng không biết là do đêm xuống hay vận động liên tục trong thời gian dài làm hắn cảm thấy đói, từ trong bản năng hắn truyền ra cảm giác thèm khát, muốn ăn muốn xé nát ngấu nghiến nhân loại, nhưng loại cảm giác thèm khát này hắn lại có thể áp chế được.Đúng vậy! Là cưỡng ép đè xuống cảm giác thèm khát thịt người.Chính hắn cũng không thể đoán nguyên nhân tại sao chính mình có thể giữ lại ký ức khi còn là con người và bản thân cũng có thể áp chế được bản tính khát máu của loài quỷ, nên tạm thời quy cho việc hắn hấp thụ máu của Muzan quá ít.“Nên đi ra ngoài xem một chút” – Thanh lẩm bẩm.Phía ngoài sơn động là một cánh rừng, từng cây cổ thụ cao to, có một số cây cần tới hai người trưởng thành ôm mới đủ.Mặc dù áp chế cơn khát máu trong người nhưng cảm giác đói vẫn còn, hắn dự định tìm xem có thứ gì khác, thử xem có thể thay thế thịt người như thịt động vật, máu động vật đại loại vậy.Nghe phía trước có tiếng động hắn chạy đến một đại thụ phía trước nhảy lên hai tay bám vào leo lên một nhánh cây to, bắt đầu khống chế thân thể chậm rãi nhảy qua từng nhánh cây tiến về phía trước.Soạt soạt…Một con hổ to chui từ bụi cây bước ra, miệng nó đang cắn lấy cổ một con hươu chảy đầy máu tươi.Nín thở chăm chú quan sát con hổ, rồi lại nhìn xung quanh.Hắn vẫn là có chút sợ hãi, dù sao một ngày trước hắn vẫn còn là người bình thường, mặc dù biết biến thành quỷ thể chất tăng vọt cộng thêm có sức hồi phục mạnh kể cả tứ chi đứt gãy vẫn có thể hồi phục được.Nhưng ấn tượng, sự sợ sệt của một người bình thường đối với một con hổ rừng vẫn còn ảnh hưởng hắn.Cắn răng một cái, hắn canh ngay lúc con hổ tới gần cái cây hắn đang ẩn núp, vừa đúng tầm nhảy trong chớp mắt hắn vẫn là nhảy xuống tay phải giơ cao nắm đấm, giáng một đòn thật mạnh từ trên xuống vào đầu con hổ làm nó chấn động đập cằm xuống đất, miệng cắn con hươu cũng nhả ra.Tiếp tục không cho nó có cơ hội phản ứng, tay trái vung quyền đánh vào mũi nó, sau đó chân phải đạp mạnh lên chi trái trước của nó hay tay nắm lấy chân hổ dùng sức đẩy ngược hướng ra đằng sau.Con hổ như bị đánh choáng váng, cũng không làm ra động tác chống cự.Chỉ nghe – rắc rắc.
Chân hổ vặn vẹo, còn con hổ tựa hồ đã mở được miệng kêu lên đau đớn.Mặc dù được giáo dục trong hoà bình nhưng liên quan đến sinh tồn chi chiến thì hắn cũng không nhượng bộ, hắn sợ chết, hắn không muốn chết, cứ việc nghĩ lại lúc trước vừa thấy tin tức về thiên thạch thì hắn nhấc chân chạy đầu tiên là cũng đã hiểu được phần nào.Sau khi bẻ chân con hổ thì chờ đợi nó là những quyền đầu liên tục giáng xuống mãi đến lúc lâu sau hắn thấy con hổ không còn động nữa thì mới dừng lại.Bộ ngực hắn chập trùng, hắn điều tức lại hô hấp, do dự một chút thì hắn đưa tay của mình lên liếm thử máu tươi đang dính trên đó.Cảm giác buồn nôn xông lên não nhưng hắn vẫn là nuốt xuống những giọt máu tươi đó, cố gắng dằn xuống muốn nôn cảm xúc, hắn mang theo xác hai con vật về hang động.Chuyện quan trọng trước mắt là giải quyết vấn đề đồ ăn.Thế là lần này hắn thử dùng hai viên đá bắt đầu đánh lửa, thử ăn thịt được nướng chín.
Thanh xử lý xác hai con vật bằng tay không, dùng tay xé thịt, lột da.Một lúc lâu sau, mùi thịt nướng tràn ngập trong sơn động.Hắn cứ như vậy há miệng nếm thử nhưng lần này cảm giác còn tệ hơn lúc uống máu hổ, hắn không kiềm lại được mà phun ra ngoài.“Xem ra biến thành quỷ chỉ có thể ăn thịt sống”Hắn một mặt phiền muộn cầm lên cái chân hươu đã lột sạch da lông cắn một miếng vào miệng rồi cố gắng nuốt suốt bụng.Một cái chân này hắn ăn rất chậm chạp, rất lâu mới ăn xong một cái chân hươu.“Mặc dù mùi vị rất tệ, rất buồn nôn.
Nhưng vẫn là nhịn được.”Liên tiếp gắng gượng ăn thêm vài bộ phận khác, hắn cuối cùng cũng cảm thấy không còn đói nữa, liền đứng dậy đi ra ngoài cửa động.Đêm nay hắn nhưng là muốn thăm dò hiện tại là thời gian nào đâu.
Bước ra cửa động hắn nhặt lên hòn đá, tiếp tục chọn phương hướng của con hổ lúc trước mà đi tới.Lần này hắn nhẹ nhàng nhảy lên cành cây tiến về phía trước rừng sâu thăm dò, vừa đi vừa dùng hòn đá đánh dấu đường về..