Năm người đến dưới chân núi Dao Trì.
Tuyết Anh nói: “Đây là núi của ta, tuy nơi đấy ít người nhưng có nhiều tài nguyên tu luyện.”
Vị thiếu nữa kia nói: “Chỗ này hình như có mỗi năm người chúng ta.”
Tuyết Anh bối rối nói: “Tuy bây giờ chỉ có năm người chúng ta, nhưng sau này sẽ có đông hơn.”
Vị thiếu nữ kia cạn lời, Lăng Cô liền hỏi nàng.
“Cho hỏi ngươi tên là gì vậy?”
Thiếu nữ kia cũng trả lời, “Ta tên Nhuận Thanh.”
“Nhuận Thanh mong ngươi chiếu cố chúng ta, ta tên Lăng Cô.”
“Còn bên đây là Tiêu Dao cùng Mộng Cơ.”
Tiêu Dao, Mộng Cơ: “Xin chào, mong được chiếu cố.”
Nhuận Thanh gật đầu, rồi mọi người cùng bước lên đỉnh núi.
Sau bao lâu.
Mọi người thở phào vì cuối cùng cũng được giải thoát nói: “Mệt chết ta rồi sao không cho phi hành trời.”
“Ở đây ta lắp đặt cấm chế phi hành!” Tuyết Anh cười cười nói.
“Tuyết Anh trưởng lão ngươi cũng bá đạo quá đi.”
“Nên gỡ bỏ đi a.”
Lăng Cô thở dốc nói!
Ở trên đỉnh núi có căn nhà, căn đầu tiên đã được dùng để làm phòng của Tuyết Anh chỉ còn căn còn lại.
“Hình như căn nhà có hơi thiếu, thì phải.”
“Đúng vậy, năm người làm sao ở trong ba căn nhà!”
Lăng Cô nói, Tiêu Dao liền nói thêm: “Ta với ca ca cùng ở nên căn còn lại cho hai ngươi!”
Nhuận Thanh cũng thấy vậy nói: “Được a, mà khoan hai người là huynh muội?”
Tiêu Dao gật đầu nói: “Đúng rồi có gì lạ sao!” nàng nghiêng đầu nói.
Nhuận Thanh tưởng tượng hai người, là bạn bè.
“Được rồi vậy cứ như vậy đi, ta phòng bên trái còn hai ngươi phòng bên phải.”
Tiêu Dao nói, rồi dắt tay ca ca đi.
Tuyết Anh thì: “Hảo, ta chưa có phân chia mà, sao các ngươi nhanh hơn ta vậy??.”
Lăng Cô vỗ nhẹ nàng nói: “Tuyết Anh trưởng lão, chúng ta đi thôi.”
Tuyết Anh liền đi về phía trước, Lăng Cô cùng Nhuận Thanh đi về bên phải.
Còn bên này trong căn nhà, đang sắp xếp giường ngủ Tiêu Dao nói, “Ca ca ta cũng muốn ngủ cùng huynh!”
Mộng Cơ gật đầu nói: “Được được a muội muốn như nào đều được.”
Mộng Cơ hắn cũng, hên quá đi bởi vì.
May mắn, không có gặp nhân vật chính.
Bởi vậy hắn sống an nhàn rồi.
Hắn lấy tu luyện làm chủ yếu.
Năm này sang khác, thu sang đông.
Từng ngày từng ngày trôi qua.
Năm Năm qua đi...
Một ngày này.
Trên trời bỗng nhiên xuất hiện dị tượng, mây đen kéo đến.
Sấp chớp bắt đầu hiện ra, đánh thẳng vào trong nhà của Tiêu Dao và Mộng Cơ.
Mọi người(ý chỉ người trong Dao Trì), đây là Mộng Cơ đang đột phá Luyện Hư cảnh.
Sấp chớp giật vàng trời, ngồi trên giường.
Mộng Cơ liền tục dùng công pháp phòng ngự để ngăn chặn sét đánh.
Từng sấp chớp đánh thẳng vào hắn, từng đạo từng đạo đánh xuống!
Đây đã là đạo thứ năm, chỉ cần đến đạo thứ sáu là hắn thành công.
Một lần nữa sấm sét đánh ra, một màu vàng tỏa sáng quanh trời.
Ai thấy đều khinh ngạc, và ngạc nhiên, nói.
“Lại vị đạo hữu nào đột pháp cảnh giới đây, dẫn đến thiên kiếp oanh tạc trời như vậy!”
“Cũng là vị cao nhân nào đó, sống ẩn dận cuối cùng đột phá.”
Những vị cao nhân, sống ấn giật nhìn xem cảnh này đều nói như vậy.
Còn bên phía Mộng Cơ hắn cũng đã đột phá Luyện Hư cảnh hoàn thành.
Năm năm trước.
Trong mấy tháng đầu, hắn đột phá Nguyên Thần cảnh.
Sau năm đã Nguyên Thần cảnh ngũ trọng, năm nữa hắn đã cửu trọng nữa bước Luyện Hư.
Vào ngày hôm nay cuối cùng hắn cũng đã đột phá cảnh giới.
Hắn bước ra khỏi nhà liền thấy bốn người đứng trước cửa, chúc mừng hắn.
“Chúc mừng ca ca đột phá Luyện Hư cảnh.” Tiêu Dao chạy tới ôm hắn.
Nhìn Tiêu Dao hắn cười bởi vì.
Sau năm năm, Tiêu Dao cũng đã lớn thêm.
Bây giờ đã cao rão, nhưng phần ngực vẫn còn nhỏ, to thêm chút nữa là loli hệ chiến.
Còn phía Lăng Cô và Nhuận Thanh cái đó đều lớn, mỗi ngày nhìn thấy mỹ nữ trưởng thành, hắn đều cảm thấy vui.
“Mộng Cơ chúc mừng ngươi, nhưng mà bây giờ ngươi đã cảnh giới cao hơn ta rồi.”
Tuyết Anh bước đến buồn bã nói, nàng tu luyện năm năm vẫn thua xa Mộng Cơ.
“Tuyết Anh trưởng lão, người đừng ủ rũ, ta sẽ bảo hộ ngươi!”
Tuyết Anh e thẹn nói: “Ừm.”
Bởi vì chung sống với Mộng Cơ nhiều năm, Tuyết Anh cũng đã yêu thầm Mộng Cơ.
Bởi vì hắn luôn đốt tốt với nàng, luôn nghe theo nàng nói.
Mộng Cơ cũng biết đều đó, hắn cũng biết thêm Lăng Cô từ yêu thầm tiến tới say mê.
Bởi vì lần đầu gặp, hắn nhìn thấy Lăng Cô mặt đỏ khi gặp hắn, đây chắc là yêu từ cái nhìn đầu tiên đi.
Nhưng mà hắn vẫn chưa biết rằng, muội muội hắn cũng đã tiến tình cảm hơn một bước.
Còn nữa Nhuận Tuyết cũng đã say mê hắn, nếu hắn biết được cái này sẽ ra sao đây, bởi vì nàng ta quá là ít biểu lộ cảm xúc.
Cho nên Mộng Cơ cũng không biết lắm.
“Mà các ngươi bây giờ cũng đã cảnh giới cao a.” Tiêu Dao nói.
Tiêu Dao sau năm năm tu luyện đã đạt tới cảnh giới Trúc Cơ cảnh bát trọng, Lăng Cô thấp hơn là Tứ trọng.
Còn Nhuận Tuyết vì tu luyện sau,nên bây giờ mới Nguyên Anh cảnh nhất trọng.
Nàng cũng tính là thiên kiêu, tốc độ tu luyện thật nhanh.
“Hihi ta thế nhưng là Trúc Cơ cảnh giới rồi.”
Lặng Cô cười cười, ôm lấy tay Mộng Cơ.
Nàng muốn hôn hắn nhưng mà không thể vì muội muội của hắn, không thể cho nàng tiếp cận ca ca thân mật được.
Trong bốn người, đều luôn canh trừng đối phương có cơ hội tiếp cận, Mộng Cơ nên phải chú ý.
“Lăng Cô tỷ tỷ ngươi ôm ca ca đủ rồi đi!.”
Mắt hai người nhìn nhau, trong nội tâm muốn đánh nhau không bằng.
Nhuận Thanh liền tiến đến nói: “Các ngươi để ăn mừng Mộng Cơ tấn thắng Luyện Hư cảnh, chúng ta nên mở tiệc ăn mừng.”
“Đồng ý.” Ba nữ còn lại đều gật đầu.
Trong bốn nữ nhân Nhuận Thanh cùng Tuyết Anh, hai người là thân thiên nhất.
Không như Tiêu Dao cùng Lăng Cô, muốn hở tý là phải đánh bại đối phương.
[Đây chắc là tình yêu ư ta cũng không hiểu rõ Nhiễm said]
Bốn nữ nhân đều rời đi, đều muốn chuẩn bị cho Mộng Cơ món ăn ngon nhất mà mình làm ra.
Nên rời đi, chỉ còn lại Mộng Cơ.
Trong đầu hắn đang thắc mắc, bởi vì năm trước tông môn có thu thêm đồ đệ.
Mà hắn nghe nói, có một tên phế vật hay bị khinh thường chế diễu.
Nhưng năm sau hắn đổi nhiên cảnh giới cao thâm, nghiền ép các người từng khinh thường hắn.
Đây chẳng phải là giả heo ăn thịt hổ, thiên mệnh chi tử đây ư.
Cho nên hắn phản cẩn trọng, lỡ sai một ly là đi cả đời.
Ngày hôm sau, sáng sớm.
Hôm qua các nàng chúc mừng hắn, mà ăn được thì chỉ có Tiêu Dao.
Những người còn lại như muốn hạ độc hắn vậy!
Hắn phải đi Ngọc Thanh Trì một chuyến, nên đã rời đi rất sớm.
Bước xuống núi, hắn nhảy xuống bởi vì bước xuống quá lâu, nhảy xuống sẽ nhanh hơn.
Mà hắn cũng cảnh giới cao nên không cần lo lắng, “ Tuyết Anh nàng ta chưa phá bỏ cấm chế phi hành!”
Lần sau nhất định sẽ đi nói với nàng ta, trước tiên đi tìm dược liệu đã.
Hắn nhảy xuống khỏi Dao Trì, liền phi hành rời đi.
Sau năm năm hắn chỉ ở trên núi tu luyện, cảnh vật vẫn như xưa.
Không khác gì là bao, cuối cùng sau nén nhang hắn đã đến trước cổng Ngọc Thanh Trì.
Bước vào nhiều đệ tử thấy hắn, không biết hắn là ai.
Một tên để tử bước tới trước mặt hắn nói: “Ngươi là ai giám xông vào Ngọc Thanh Tông!”
Hắn không khỏi bất ngờ vì, năm năm hắn không xuống núi.
Nên nhiều đệ tử không biết hắn là bình thường, hắn cũng không có đi bí cảnh.
Tuyết Anh từng nói cho hắn muốn đi bí cảnh không!
Nhưng đều bị từ chối, đi có mà mất cái mạng của ta à.
Mà tên này muốn chết à, với cảnh giới Luyện Khí cảnh.
Mà giám ngán đường ta đây!
Hắn liền nói: “Vị đệ tử này, ngươi mới vào tông môn nên ngươi chưa biết ta!
“Nên ta cũng không oán trách, ngươi né ra đi ta còn có việc gấp.”
Tên kia cũng không vì lời nói của Mộng Cơ mà tránh né hắn, bởi vì hắn mấy ngày trước mới bị tên phế vật.
Hàng năm hắn đánh, bỗng nhiên đánh trả lại hắn khiến hắn nằm liệt ngày.
Mộng Cơ bước đi vài bước, hắn liền nói: “Đứng lại ta cho ngươi đi chưa.”
Mộng Cơ cũng không muốn, giả heo ăn thịt hổ, với lại hắn cũng không phải nhân vật chính.
Liềm thả uy áp Luyện Hư cảnh lên trên người tên đệ tử kia.
Lâm tên đệ tự bị linh khí trèn ép nằm gục xuống đất, cơ thể bị đè ép, không thể đứng dậy.
Cơ thể muốn tách ra, xương muốn gẫy.
Hắn liền cầu xin miệng run lẫy bẩy nói: “Trưởng lão trưởng lão tha cho đệ tử, có mắt như mù mong trưởng lão tha tội.”
Mộng Cơ cũng không nói nhiều lời: “Lần sau ngươi đừng để ta gặp mặt.”
“Vâng Vâng Trưởng Lão.”
Mộng Cơ thu hồi uy áp và bước đi, còn hắn thì sợ bởi vì cảnh giới này chỉ có trưởng lão mới có.
Hay là đệ tử thân truyền, lỡ trêu chọc phải rồi.Nên hắn cũng không giám hé mặt, ra khi thấy Mộng Cơ.