Sự kiện viện phúc lợi Liễu Thành còn chưa bình ổn, về viện trưởng kia lột da hết đợt này đến đợt khác, khiến rất nhiều cư dân mạng cảm thấy kh·iếp sợ chính là, lúc trước viện trưởng làm giáo viên ở trung học, nghe đồn cũng là bởi vì chuyện như vậy mới có thể bị trường học đuổi ra.
Tuy rằng nói sự tình bị che dấu xuống nhưng lại có tin đồn như vậy khiến không ít cư dân mạng lạnh người.
Tại sao kẻ rõ ra ràng từng có lịch sử đen tối lại có thể đảm nhiệm viện trưởng viện phúc lợi, điều này ở sau lưng đến tột cùng có bao nhiêu chuyện dơ bẩn phát sinh?
Vừa lúc đó, weibo chính thức của nhà xuất bản Liễu Thành đưa ra bộ [Lò Luyện] của Bao Thập Nhất như là đáp án cho câu hỏi này.
……
Tiếng hò hét thê lương của tác giả truyện cổ tích Bao Thập Nhất!
Đó là một lời tuyên truyền mở đầu kèm theo giới thiệu vắn tắt, "Chúng ta chiến đấu hết mình không phải để thay đổi thế giới mà là để thế giới không thay đổi chúng ta."
"Khương Nhân Hạo vốn là một doanh nhân, vì thất bại trong kinh doanh mà buộc cuộc sống phải dạy học tại một trường giáo dục đặc biệt, sau đó phát hiện ra một loạt những điều kỳ lạ và đáng sợ. Cùng với sự hiểu biết và điều tra sâu sắc của mình, hắn đã khai quật được sự thật bí ẩn..."
……
Nhà xuất bản Liễu Thành bên này hy vọng câu chuyện này được nhiều người biết đến hơn, cũng hy vọng nhiều người có thể biết chuyện xảy ra hiện tại ở viện phúc lợi Liễu Thành.
Nhà xuất bản bên này liên hệ không ít tác giả, gửi cho không ít tác giả sách mẫu, chính là hy vọng bọn họ cũng có thể vì quyển sách này, vì câu chuyện này mà lên tiếng.
Sau khi những người đó xem xong câu chuyện xảy ra ở trường học câm điếc này, thật sự đều cảm thấy chấn động vì câu chuyện này!
Tác giả nổi tiếng, biên kịch Khổng Chi ngay tại weibo của mình phát lại bộ "Lò Luyện" mới nhất của nhà xuất bản Liễu Thành, cũng viết một bài cảm thụ rất dài trên weibo."Đọc xong cuốn tiểu thuyết này, ta không biết phải nói gì, ta chỉ biết trái tim mình vô cùng khó chịu, khóc đến run rẩy... Ta không muốn tin câu chuyện "Lò Luyện" này là thật nhưng sự thực đã chứng minh hết thảy, câu chuyện tàn khốc này có thật. Tác giả dùng giọng văn thành khẩn, thẳng thắn, xuyên thấu trái tim người, cố gắng hết sức để miêu tả, dùng văn tự giản dị kể lại câu chuyện tàn nhẫn này."
"Công việc kinh doanh của Khương Nhân Hạo thất bại, vợ hắn thông qua các mối quan hệ để chồng làm việc cho giáo viên tại trường từ thiện ở thành phố Tân Sương. Học sinh ở đây chủ yếu là trẻ khiếm thính và thiểu năng trí tuệ, trong thời gian gần đây, trường học liên tục xuất hiện tình trạng học sinh nhảy xuống vực và bị xe lửa đ·âm c·hết...
"Theo đó, Khương Nhân Hạ từ từ phát hiện ra sự thật khủng kh·iếp ẩn giấu đằng sau nỗi sợ hãi, lo lắng trong ánh mắt của những học sinh cần được chăm sóc đặc biệt."
"Nghiên Đậu, Lưu Ly, Dân Tú mới 10 tuổi đã bị hiệu trưởng, giáo viên không bằng cầm thú xâm hại t·ình d·ục. Bởi vì đều bịi câm điếc thiểu năng không thể biểu đạt bình thường, bị n·gược đ·ãi sẽ không phản kháng, thử hỏi đã có bao nhiêu chuyện trái đạo đức đã xảy ra với bọn họ?"
"Ta thực sự đau lòng đến nỗi không thể thở được, bởi vì đó không phải là hư cấu, mà là sự thật, và điều đáng buồn nhất là câu chuyện cuối cùng đã kết thúc tàn nhẫn như vậy, công lý đã không chiến thắng cái ác, và tiếng kêu thầm lặng của những đứa trẻ câm điếc vẫn sôi sục trong lò..."
……
Khổng Chi với tư cách là biên kịch và nhà văn nổi tiếng, đã hò hét vì câu chuyện "Lò Luyện" này trên Wechat, đồng thời cũng hò hét vì chuyện của nàng nhi viện Liễu Thành, không thể nghi ngờ khiến cho càng nhiều người biết đến câu chuyện này.
Hơn nữa không giống với tin tức trước đây, lần này nhật báo Liễu Thành trực tiếp đưa tin về bộ sách mới "Lò Luyện", dường như cố ý bù đắp cho sai lầm trước đó, trên báo viết một bài rất dài về cảm giác sau khi đọc, hoặc có thể nói là tan nát cõi lòng.
Những tác giả nổi tiếng khác, xem xong bộ tiểu thuyết [Lò Luyện] cư dân mạng cũng đều bị câu chuyện này tàn phá một lần, khóc không chịu được, đồng thời cũng vì chuyện Bao Thập Nhất Liễu Thành kia mà cảm thấy phẫn nộ.
Ngày càng có nhiều người chú ý đến cuốn tiểu thuyết "Lò Luyện", tập trung vào sự kiện trại trẻ mồ côi Liễu Thành.
"Quá tàn nhẫn, quá khủng kh·iếp, điều tàn nhẫn nhất là những câu chuyện như thế này được viết dưới ngòi bút của một đứa trẻ vừa bị tổn thương, quá tàn nhẫn, giống như tất cả những gì nó đã trải qua, ta nghĩ ta có thể hiểu tại sao Bao Thập Nhất lại nói hy vọng mọi người có thể nhìn thấy nó."
"Ta nghĩ bộ tiểu thuyết này không phải để cho chúng ta chỉ trích người khác ác mà là trực diện nội tâm của mình, nhìn kỹ bộ mặt thật
dối trá cùng xấu xí của bản thân, xảy ra chuyện như vậy, chính mình có thể đứng nhìn hay không? "
"Khóc đến tuyệt vọng, đột nhiên phát hiện mình không hiểu gì về thế giới lạnh như băng này, đột nhiên cảm giác pháp luật, chính nghĩa đều đã không còn trong từ điển của chúng ta... Chỉ là thứ duy nhất chúng ta có chính là trái tim đập thình thịch kia, trái tim dám đi đấu tranh vì cường quyền kia không thể bị tiền quyền đè nén."
……
"Thật sự cảm thấy tuyệt vọng, nên lấy cái gì tới cứu vớt những đứa trẻ kia? Thị trấn sương mù đó khi nào có thể lại thấy ánh mặt trời!"
"Tại sao lại là như vậy? Xem xong toàn bộ câu chuyện, biết chuyện của tác giả, lửa giận không thể phát tiết, sớm muộn gì cũng có người chặt đám cầm thú kia."
······
Hứa Uyển Thanh đã khóc cạn nước mắt khi xem hết toàn bộ câu chuyện, thật sự là không khóc nổi nữa.
Cô thật sự là khó có thể tưởng tượng, ở trường tư nhân câm điếc lại có thể phát sinh chuyện kinh khủng như thế, giáo viên đối với học sinh vận dụng tư hình, hơn mười năm liên tục đối với nam nữ học sinh trong trường tiến hành n·gược đ·ãi, dâm loạn cùng x·âm p·hạm t·ình d·ục.
Càng làm cho Hứa Uyển Thanh tuyệt vọng chính là khi sự thật được phơi bày rõ ràng thì chính nghĩa lại chậm chạp phán xử những kẻ thủ ác, thậm chí là...
Sao có thể như vậy được!
Hứa Uyển Thanh khóc đến không kiềm chế được, mặt đầy nước mắt nhìn Bao Thập Nhất, nghẹn ngào hỏi: "Thập Nhất, nhất định không phải là như vậy chứ?"
"Chuyện xưa nhất định sẽ không tàn nhẫn như vậy..."
Bao Thập Nhất nhìn giá trị năng lượng tiêu cực lục tục thu thập được, nhìn thoáng qua nước mắt trên mặt Hứa Uyển Thanh, không biết vì sao luôn có một loại cảm giác chột dạ khó hiểu, nói: "Khóc đi, khóc đi..."
"Để nước mắt rơi thêm một lúc nữa, khóc lên sẽ dễ chịu hơn..."
……
Có lẽ, chính như cư dân mạng nói, án lệ thật sự là nhiều lắm, tựa hồ đã bắt đầu t·ê l·iệt, bao gồm sự kiện viện phúc lợi Liễu Thành lúc trước cũng giống như một bài tin tức lạnh như băng đưa tin.
Đúng như trong câu chuyện đã viết -
Rất lâu sau khi sự việc xảy ra, Khương Nhân Hạo vẫn nhớ tới sương mù dày đặc ở thị trấn Tân Sương, không có bóng tối cũng không có ánh sáng, chỉ là một màn sương mờ mịt.
"Những người sống ở thành phố đó đã quen với điều này từ lâu, bất cứ điều gì cũng không còn là khác thường nữa. Họ không giống như những người bên ngoài khác vẫn đang tâm phiền ý loạn, mất phương hướng vì màn sương mù này."
"Chỉ có sương mù vẫn như cũ, lạnh lùng vẫn như cũ, c·hết lặng vẫn như cũ..."
……
"Chúng ta chiến đấu hết mình không phải vì thay đổi thế giới mà là không để thế giới thay đổi chúng ta."
Theo đó, lò luyện cũng sôi trào!