Lò Luyện sôi trào, nổ tung gây ra lực sát thương tương đối đáng sợ.
Không còn là cái gì c·hết lặng lạnh lùng, kia một tiếng hò hét trong im ắng để cho vô số người phát điên!
Tại xem xong [Lò Luyện ], biết được Liễu Thành viện phúc lợi vụ án về sau, vô số người đều phẫn nộ.
Bọn họ một lần lại một lần đối với những tin tức kia đưa tin sự kiện tức giận mắng, tức giận, nhưng là những chuyện kia lại hết lần này tới lần khác vẫn luôn đang phát sinh, hơn nữa còn từng bước ép sát, dĩ nhiên nói ngược lại người bị hại g·iết người không thành.
Công lý trong chuyện xưa đã vắng mặt nhưng lần này ngoài đời thực chắc chắn sẽ không!
Khi nhìn thấy những đứa trẻ bên trong Lò Luyện không tiếng động hò hét, nếu như nói những đứa trẻ kia có thể giống như Bao Thập Nhất, hung hăng một cước phản kháng những cầm thú kia, thật là một chuyện khiến người ta thống khoái cỡ nào!
……
Toà án Liễu Thành
Cùng với việc xuất bản bộ tiểu thuyết "Lò Luyện" này, càng ngày càng nhiều người chú ý đến sự kiện trại trẻ mồ côi Liễu Thành, rất nhiều người đều tới thẩm vấn, về vụ án g·iết người cố ý và đe dọa t·ấn c·ông t·ình dục trẻ vị thành niên này thẩm tra xử lý.
Ngoại trừ cư dân mạng, còn có phóng viên truyền thông cũng đều chạy tới, là n·ạn n·hân của chuyện này Bao Thập Nhất có thể không có mặt tại tòa án, đó là sự bảo vệ của tòa án đối với trẻ vị thành niên.
Tuy rằng nói Bao Thập Nhất không cần ra tòa, bất quá Bao Thập Nhất cũng không có trốn tránh, mà là cùng Hứa Uyển Thanh ngồi ở ghế dự thính nghe thẩm vấn.
Chỗ ngồi trung tâm là thẩm phán trưởng, hai bên là thẩm phán viên, một cái bàn dưới cái bàn dài này là vị trí của nhân viên thư ký, hai bên nhân viên thư ký, cũng chính là mỗi bên một cái bàn, theo thứ tự là chỗ ngồi của nguyên cáo và bị cáo, phương hướng đối diện của nhân viên thư ký là ghế dự thính của tòa án.
……
Mẹ của Hứa Uyển Thanh là luật sư Tô hoàn toàn không giống với lúc trước vừa khóc vừa xem "Lò Luyện", mặt đầy nước mắt, hiện tại cả người giống như một nữ chiến sĩ, cầm v·ũ k·hí trong tay, sắc mặt kiên định đứng ở trên tòa án.
Hứa mụ khí thế cường đại, đi chính là phong phạm ngự tỷ, đem quyển sách mới [Lò Luyện] trong tay Bao Thập Nhất vừa ra đưa cho thẩm phán.
Tô luật sư quay đầu nhìn viện trưởng Chu đang đứng ở ghế bị cáo, ánh mắt lạnh lùng vô tình, nhìn tất cả mọi người ở đây, bình tĩnh nói: "Quyển [Lò Luyện] này đương nhiên không thể làm chứng cớ, nhưng hôm nay ta lấy quyển sách này ra, là muốn hỏi, rốt cuộc là cái gì tạo thành hiệu trưởng và đám luật sư súc sinh như vậy trong sách, còn có --"
Thẩm phán biến chất?
Khi nói đến hai chữ "thẩm phán", Hứa mụ thoáng dừng lại, nhưng vẫn nói ra.
Sắc mặt Bao Thập Nhất căng thẳng, liếc mắt nhìn thẩm phán ngồi ở phía trên, bỗng nhiên có chút đau lòng cho thẩm phán trúng đạn này.Sắc mặt quan tòa không thay đổi, chỉ nhìn qua quyển sách vừa rồi Hứa mụ đưa lên. Hứa mụ thì đi đến Chu viện trưởng trước mặt, nghiêm nghị nói :
Là đại quyền trong tay! Thanh danh hiển hách! Giao thiệp rộng hiện! Coi trọng vật chất! Thú tính đại phát
Thèm nhỏ dãi sắc đẹp! Lòng tham không đáy! Tài đại khí thô! Ích kỷ lạnh lùng! Không có nhân tính! Giả dối dối trá! Không biết xấu hổ! Giám thị thiếu sót! Thông đồng làm bậy!
Hay là do đa số trầm mặc! Nhân tính âm u ti tiện! Vận mệnh an bài?
"Vấn đề này rất khó giải, bởi vì súc sinh thế giới, nhân loại chúng ta vĩnh viễn không hiểu!"
Từng câu từng câu nói có khí phách, âm vang hữu lực, như đao như kiếm, điên cuồng g·iết về phía tất cả mọi người ở đây, để cho tất cả mọi người trong lòng chấn động.
Hầu hết mọi người đều c·hết lặng như vậy.
……
Bao Thập Nhất vẻ mặt sùng bái nhìn Hứa mụ, hoàn toàn cảm thấy đây chính là tấm gương nữ thần của hắn, nói thật sự là quá tốt!
Nói hay lắm!
Bao Thập Nhất kìm lòng không được mà vỗ tay!
Không khí hiện trường hơi trì trệ.
Hứa Uyển Thanh kéo tay Bao Thập Nhất, ý bảo Bao Thập Nhất lúc này không nên lên tiếng quấy rầy.
Trong mắt Bao Thập Nhất lóe sáng, tuyệt đối sùng bái, quay đầu kích động nói với Hứa Uyển Thanh: "Lớp trưởng, mẹ ngươi nói quá hay!
……
Hứa mụ nhìn Bao Thập Nhất, cười gật gật đầu, sắc mặt ôn nhu, sau đó cũng nhanh như Bao Thập Nhất biến sắc mặt, rất nhanh lại khôi phục khuôn mặt lạnh lùng kia, tuyệt đối là phong tháu ngự tỷ, khí thế toàn bộ khai hỏa.
Hứa mụ nhìn tất cả những người dự thính ở đây, trầm giọng nói: "Rất nhiều lúc, thông qua truyền thông phát ra âm thanh, hoặc là mạng internet, bất kể là kênh gì, để cho càng nhiều người nghe được tiếng nói của người bị hại, có lúc so với pháp luật càng hữu hiệu hơn, đương nhiên cũng không hẳn vậy, có lẽ người bị hại chỉ có thể giành được một ít ủng hộ, nhưng đối với súc sinh tà ác vẫn bó tay không biện pháp. Chuyện như vậy ta làm một luật sư không hiếm thấy."
"Chân thật tình huống, là nếu như trong nhà ngươi không có quyền thế cùng tài phú, nếu như ngươi có tài hoa, vậy thì lợi dụng tài hoa của ngươi cố gắng nổi danh!Súc sinh không dám chọc có tiền có quyền, nếu như ngươi không có tiền không có quyền, có chút danh tiếng bọn họ cũng sẽ kiêng kỵ ngươi đấy!"
"Giống như hôm nay, nếu đứng trước mặt chúng ta là một đứa trẻ không có gì cả, giống như những đứa trẻ trong 'Lò Luyện', kết quả cuối cùng sẽ chỉ là những con vật kia sau khi làm ra chuyện khiến người ta giận sôi, vẫn sống rất tốt."
Chân tướng trần trụi ngay tại trong miệng Hứa mụ ngữ khí gần như vô tình nói ra, xé rách chân tướng, tàn khốc như thế, giống như Lò Luyện thiêu đốt lòng người.
……
Thẩm phán gõ búa, ý bảo Hứa mụ đừng nói những lời như vậy nữa.
Hứa mụ nhìn thẩm phán, nói thẳng: "Khả năng người ở hiện trường sẽ cảm thấy những lời này cùng bản án không quan hệ, "Lò Luyện" chỉ là tiểu thuyết, nhưng là ta muốn nói chính là, nếu như hôm nay người bị hại ngược lại lưng đeo g·iết người không thành tội danh, như vậy phán quyết pháp luật cuối cùng sẽ mất đi hắn vốn nên có tôn nghiêm!"
"Không phải luật h·ình s·ự, luật dân sự, luật hành chính...“
Hứa mụ ánh mắt kiên định, lại lặp lại một câu này, 'Pháp luật tối cao chính là lương tâm!"
"Lương tâm của một số kẻ đã bị chó ăn nhưng lương tâm của pháp luật vẫn còn đó.“
……
Luật pháp cao nhất là lương tâm!
Lương tâm của pháp luật luôn ở đó!
Tất cả mọi người ở hiện trường không khỏi bị những lời này tra khảo. Toàn trường đều trầm mặc, đột nhiên trở nên vô cùng yên tĩnh.
Đúng như lời Hứa mụ mụ nói, nếu như phán quyết xuống, cuối cùng là Bao Thập Nhất cố ý đả thương người, hoặc là phòng vệ quá đáng, g·iết người không thành, như vậy về sau khi những hài tử khác gặp phải chuyện như vậy nên như thế nào, chẳng lẽ nói không nên phản kháng.
Luật pháp trở nên lố bịch.
……
Hứa mụ lại đi tới đối diện Chu viện trưởng trước mặt, nhìn xem cúi đầu, ngồi ở trên ghế Chu viện trưởng, trong ánh mắt tràn đầy khinh bỉ, lạnh lùng nói:
"Còn có, ta muốn đối với những kia t·inh t·rùng thượng não nam tử nói một câu, quản tốt ngươi thứ jua. Ngươi có tiền có thế có thể đi Thiên Thượng Nhân Gian, không ai có ý kiến."
"Nếu như ngươi muốn chơi đùa, hướng hài tử xuống tay, vậy sớm muộn gì ngươi cũng sẽ đụng phải một hài tử vì tôn nghiêm không muốn sống, khi đó đem thứu đó của ngươi giẫm đến máu thịt mơ hồ đều là nhẹ."
"Vốn là cuộc sống tốt đẹp không lo cơm áo, cần gì vì thỏa mãn một quả ớt mà bị c·hôn v·ùi chứ?"
……
Thật hung tàn!
Có thích hợp để nói những điều như vậy trước tòa không?
Tất cả mọi người ở hiện trường đều bị những lời này làm cho chấn động.
……
Lớp trưởng, lớp trưởng, lúc trước không phải ngươi nói có chuyện gì cũng có thể tìm ngươi hỗ trợ sao?
Bao Thập Nhất nhìn Hứa Uyển Thanh, trong ánh mắt lóe lên hào quang hưng phấn làm cho trong lòng Hứa Uyển Thanh có chút thận trọng, nàng lại cảm thấy Bao Thập Tiếu phi thường quỷ dị.
Mặc dù trong lòng thận trọng, nhưng Hứa Uyển Thanh vẫn gật đầu, nói: "Thập Nhất, ngươi nói đi."
Bao Thập Nhất nắm lấy tay Hứa Uyển Thanh, bộ dáng vô cùng kích động, ánh mắt chân thành mà nhiệt liệt.
Lớp trưởng, lớp trưởng...
Hứa Uyển Thanh đột nhiên bị Bao Thập nắm chặt tay, sắc mặt đỏ lên, tim đập nhanh, thẹn thùng cúi đầu.
Rất nhanh, Hứa Uyển Thanh liền nghe thấy Bao Thập Nhất nói một câu :
Lớp trưởng, chúng ta kết bái huynh đệ đi!
Kết nghĩa với nhau, như vậy thì mẹ ngươi cũng sẽ là mẹ ta!
Trong lòng Hứa Uyển Thanh :
“……”
Hệ thống yên lặng châm chọc : "Chú cô sinh, chú cô sinh, cả đời ngươi đáng bị chú cô sinh..."