1. Truyện
  2. Hàn Môn Trạng Nguyên
  3. Chương 41
Hàn Môn Trạng Nguyên

Chương 40: Thiên Hoa

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Qua vài ngày, Chu thị đi hiệu thuốc thăm Huệ Nương, kết quả sau khi trở về sắc mặt rất khó coi.

Thẩm Khê cho rằng lão nương muốn trách cứ chuyện hắn dùng kim đâm Huệ Nương, kết quả Chu thị chỉ phiền muộn thở dài, nói: "Tôn di của con có thể nhiễm ôn dịch, hai ngày này chúng ta cũng đừng đi qua."

Thẩm Khê biết Huệ Nương không phải thật sự nhiễm phải thiên hoa, mà là do đậu mùa của hắn có hiệu quả.

Bởi vì Thẩm Khê hiểu rất rõ độc tính của mụn nước trên người Bệnh Ngưu, hắn tin tưởng cho dù Huệ Nương là nữ lưu, thân thể xương cốt yếu một chút, sau khi trồng mụn vài ngày là có thể khỏi hẳn.

Thiếu quá trình tìm tòi, hắn trồng mụn cũng làm ít công to.

Ví dụ như Thẩm Khê cũng đâm cho lão nương một châm, có lẽ là lão nương ngày thường làm quen việc nhà nông, da dày thịt béo, mấy ngày nay ngoại trừ có chút choáng váng đầu óc ra căn bản không có chút phản ứng nào.

Thậm chí Chu thị còn tưởng rằng là ăn đồ hư, căn bản là không có hoài nghi qua cái khác.

Thẩm Khê cũng tự trồng mụn cho mình, mấy ngày nay thân thể hắn rất không thoải mái, nhưng hắn biết đây là quá trình nhất định phải trải qua, cho dù hơi có chút sốt hắn cũng không nói sự tình cho Chu thị. Về phần Lâm Đại bên kia, bản thân Lâm Đại không thích ra ngoài, chưa nói tới bị lây bệnh, cho nên Thẩm Khê dứt khoát không châm cứu Lâm Đại.

Tin tức Huệ Nương nhiễm bệnh nhanh chóng truyền khắp láng giềng, vốn dĩ các hàng xóm đã nghị luận ầm ĩ về chuyện Huệ Nương và Lục gia tranh giành tài sản, bây giờ nhìn thấy Huệ Nương nhiễm bệnh, chẳng những không thương hại nàng, thậm chí không ít người phụ nữ lưỡi dài còn ở sau lưng nói nàng là gieo gió gặt bão, bị trượng phu đã chết hạ trừng phạt.

Huệ Nương bị bệnh, chỉ có thể đóng tiệm thuốc lại.

Bởi vì sợ bệnh tình của mình lây sang con gái, bà tạm thời gửi con gái ở nhà họ Thẩm, Huệ Nương nhốt mình trong phòng, đã chuẩn bị sẵn tâm lý chịu chết.

Thẩm Khê chủ động xin đi, mỗi ngày đều đưa cơm cho Huệ Nương. Lúc đầu Chu thị không đồng ý, nhưng Thẩm Khê nhiều lần cam đoan, nói là đưa đồ ăn đến cửa rồi sẽ trở về, Chu thị mới miễn cưỡng đồng ý. Mục đích chủ yếu của Thẩm Khê, lại là ở trong khe cửa nhìn lén phản ứng của Huệ Nương, hắn sợ Huệ Nương sinh không thể yêu không nghĩ ra làm chuyện ngốc nghếch."Hi vọng muội muội Tôn gia cát nhân hữu thiên tướng, bất quá người mắc phải loại bệnh này, về sau dung mạo cũng bị hủy. Ai, nữ nhân tốt số khổ."

Chu thị không thể làm cái khác, mỗi ngày ở nhà cầu phúc cho Huệ Nương, nhưng kỳ thật cũng không có cái trứng gì dùng.

Thẩm Khê hôm đó đưa cơm đến trước cửa phòng cho Huệ Nương, nhìn thấy Huệ Nương cầm kéo lẩm bẩm, hắn sợ tới mức vội vàng đẩy cửa vọt vào, ngược lại làm Huệ Nương quay đầu nhìn lại giật mình.

"Tiểu Lang, sao ngươi lại vào đây?"

Huệ Nương kinh ngạc nhìn Thẩm Khê thở hổn hển.

"Con... Con sợ dì có chuyện gì nghĩ quẩn. Ừm, bệnh của dì tựa như tốt hơn một chút."

Huệ Nương ngồi ở đằng kia, đang thêu hoa, thì ra vừa rồi dùng kéo là vì cắt đứt sợi tơ.

"Có sao?"

Huệ Nương sờ mặt, quả nhiên mụn nước nhỏ trên mặt đã được thả xuống, vốn dĩ nàng sợ tương lai cho dù khỏi bệnh thì trên mặt cũng sẽ để lại vết rỗ, mấy ngày nay cũng không dám soi gương đồng.

Thẩm Khê lập tức chạy ra cửa, về nhà thông báo tin tức tốt cho Chu thị, không bao lâu, Chu thị đã bị Thẩm Khê lôi kéo từ hậu viện đi vào, ngoài miệng Chu thị vẫn hùng hùng hổ hổ: "Tiểu tử thúi, nói hươu nói vượn cái gì..."

Đợi đến khi nhìn thấy Huệ Nương ngọc diện không tì vết, Chu thị kinh ngạc đến không ngậm miệng được.

Lúc mới bắt đầu Huệ Nương bị bệnh, trên mặt nổi mụn, trên người cũng có điểm đỏ, nàng nhìn rất rõ ràng, hiện tại trên người Huệ Nương làm sao còn có một chút đầu mối nhiễm bệnh?

"Muội muội, muội thật tốt? Ai nha, thật sự là Bồ Tát hiển linh, mau để tỷ tỷ xem một chút." Chu thị kéo tay Huệ Nương ngồi xuống, thậm chí còn để Huệ Nương vén tay áo lên xem, quả nhiên không có dấu hiệu bị bệnh.

Huệ Nương vẻ mặt khó hiểu: "Thật là kỳ quái, ban đầu trên người ta quả thật mọc ra bọt nước nhỏ, giống ôn dịch như đúc, nhưng sau đó không biết vì sao bọt nước lại rút đi, đốm đỏ cũng không thấy."

Chu thị cảm khái nói: "Đó là muội muội ngươi ngày thường làm nhiều chuyện tốt, có Bồ Tát phù hộ, còn có tướng công của muội muội hẳn là cũng che chở ngươi... Bất quá, chuyện này thật là ly kỳ, chưa từng có tốt như hoa trên trời lại không có để lại bánh..."

Chu thị nói xong trong lúc vô tình nhìn sang cánh tay Huệ Nương, phát hiện trên cánh tay trắng nõn của Huệ Nương rõ ràng có một vết sẹo màu đỏ, đây là nơi duy nhất trên người nàng không có vết đỏ nào bị mất đi, bất quá đã kết vảy, không có gì đáng ngại.

"Muội muội, nơi này của muội sao vậy?"

Chu thị có chút lo lắng nhìn vết sẹo trên cánh tay Huệ Nương.

Huệ Nương đột nhiên nhớ tới cái gì, nhìn Thẩm Khê đang đứng ở cửa cười khanh khách nhìn về phía nàng, nói: "Đó là chuyện mấy ngày trước, lúc ấy ta còn chưa nhiễm bệnh, tiểu lang từ hậu viện đi vào, vô duyên vô cớ dùng kim đâm ta một cái, liền đâm ở chỗ này, cũng không biết là chuyện gì xảy ra."

Chu thị vỗ trán, lập tức xắn cả tay áo lên... Nàng nhớ lại hai ngày nay cánh tay của mình cũng không hiểu sao lại có thêm một vết thương giống như vậy.

"Ta nói hai ngày nay sao luôn chóng mặt, còn muốn nôn mửa, tưởng rằng muốn sinh cho tiểu lang một đệ đệ, nguyên lai là tiểu tử này giở trò... Dám cầm kim đâm lão nương, tới đây, nói rõ sự tình, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Chu thị nói xong muốn véo lỗ tai Thẩm Khê.

Thẩm Khê sớm có phòng bị, nhanh như chớp chạy vào trong sân.

"Nương, người đừng động một chút lại đánh người à. Nhi tử làm như vậy cũng là đang giúp người tránh thoát ôn dịch, hài nhi muốn đi tìm bệnh trâu ngài không cho, sợ nương trách, ta chỉ có thể gạt nương làm tất cả những chuyện này."

Chu thị cũng mặc kệ là ở nhà người khác, quơ lấy cái chổi bên cửa sau muốn đánh lên người Thẩm Khê, trong miệng hùng hùng hổ hổ: "Hay cho tiểu tử thúi không tim không phổi như ngươi, người khác đối mặt ôn dịch e sợ tránh còn không kịp, ngươi ngược lại đem bệnh về nhà, nhưng mà muốn Thẩm gia ta tuyệt hậu như vậy sao?"

Thẩm Khê nhanh chóng tránh ra, lúc này Huệ Nương vừa ngăn cản vừa khuyên giải: "Tỷ tỷ đừng tức giận, ta thấy cách này của tiểu lang rất linh. Tổ tiên lão nhân lưu lại lời, nếu như đại bệnh đại tai vượt qua, sau này chính là bách bệnh bất xâm. Tỷ tỷ xem chúng ta không phải không có việc gì sao?"

Chu thị tức giận đến mức chống nạnh trừng mắt nhìn Thẩm Khê, bất kể nói thế nào, bà cũng sẽ không dễ dàng khoan dung chuyện sau lưng Thẩm Khê đâm kim vào mụn đậu trâu.

Huệ Nương lại nói: "Muội muội đã nhiều ngày không mở cửa hàng, hiện tại nếu đã tốt rồi, tỷ tỷ không ngại hỗ trợ cùng nhau mở cửa hàng... Tiểu Lang, ngươi còn không nhận sai cho mẫu thân ngươi?"

Thẩm Khê lúc này mới đi lên hành lễ nhận sai, Chu thị bị Huệ Nương lôi kéo, chỉ vào mũi Thẩm Khê mắng: "Tên tiểu tử thúi này, chờ trở về lại thu thập ngươi."

Tiệm thuốc mấy ngày không kinh doanh, rốt cuộc vào ngày mùng bốn tháng chín mở cửa buôn bán một lần nữa.

Những ngày này trong thành tuy rằng không có dịch bệnh tràn lan quy mô lớn, nhưng thỉnh thoảng có người nhiễm bệnh, cư dân trong thành ngoại trừ vì sinh kế bôn ba bận rộn, rất ít chủ động đi trên đường. Dù sao đây là huyện thành, không thể so với nông thôn, nhà nhà đều không đủ lương thực dự trữ, cần dựa vào gạo phô cùng chợ rau sinh hoạt.

Hiệu thuốc của Huệ Nương lại mở cửa, cùng ngày có không ít người đến bốc thuốc, bởi vì giá dược liệu xung quanh phủ Đinh Châu tăng vọt, duy chỉ có hiệu thuốc của Huệ Nương là vẫn duy trì giá cả.

Dựa theo cách nói của Huệ Nương, nàng dùng bao nhiêu tiền dược liệu vào đây, kiếm chút gia dụng liền bán đi, không muốn hãm hại hương thân hàng xóm.

Chu thị ở bên cạnh giúp một chút, thừa dịp thời gian rảnh rỗi, Chu thị cảm khái: "Muội muội làm người cũng đừng quá thành thật, thời điểm muội tranh đoạt cửa hàng này với người Lục gia, coi như là hương thân trong thôn, có ai giúp muội nói chuyện không? Hiện tại dược liệu trong thành giá cả tăng gấp đôi có thừa, chỉ có chỗ muội vẫn duy trì giá gốc, chỉ sợ không qua mấy ngày dược liệu sẽ bị bán sạch."

Tôn Huệ Nương cười cười, nói: "Trong hậu viện còn có không ít dược liệu, tất cả đều là do cha Hi nhi lưu lại, hẳn là có thể chống đỡ được một thời gian. Chờ bán hết rồi nói sau."

Truyện CV