Chương 11: Kinh Động Nhiều Người
- Alo, tôi nghe rồi lão Huệ, nửa đêm nửa hôm còn gọi cho tôi làm gì không biết, không để lão già này ngủ ngon giấc nữa à.
- Giờ này lửa cháy xém mặt rồi, ngủ c·ái c·hết tiệt gì nữa, c·hết người rồi.
Ông Long bỏ cái điện thoại ra xa khỏi tai vì tiếng rống trong điện thoại, vẻ mặt hiện lên thần sắc ngưng trọng, nửa đêm nữa hôm lão Huệ gọi điện tới chắc chắn phải có chuyện kinh thiên, nếu không lão đó cũng không có rảnh rỗi gọi tới tâm sự đêm khuya với mình.
- Có chuyện gì mau nói đi, nếu không quan trọng đừng trách tôi tìm tới đấm gãy nốt bộ răng già của ông?
- Thằng cháu đích tôn của lão Hùng đang nguy kịch rồi, tôi cũng vừa nhận được tin tức tình báo đã vội gọi cho ông.
Sắc mặt ông Long hiện lên vẻ nghi hoặc, cháu đích tôn của lão Hùng nào nhỉ? quái, chuyện này nghe cứ thấy sai sai, liếc nhìn tên hiển thị trên màn hình điện thoại, đích thị là lão Huệ, thủ trưởng sau màn của tổng cục 2, tổng cục tình báo.
- Lão già lẩm cẩm này, cháu đích tôn lão Hùng thì liên quan gì tới tôi, ông nửa đêm mê sảng à? Nói không rõ ràng thì ngày mai bảo con cháu chuẩn bị tinh thần nhặt răng của mình đi.
- Trần Bá Hùng, là anh em sinh tử với ông, một trong song sát năm đó chứ còn Hùng nào nữa, cháu của lão Hùng vừa được chuyển lên bệnh viện trung ương rồi, sơ bộ đánh giá mà người của tôi nắm được là thương tổn do bị t·ấn c·ông, xương sườn gãy vụn đâm thủng phổi, tay trái cũng gãy xương, tình hình nguy kịch...Aizz."
Vẻ mặt ông Long vốn đang mờ mịt chuyển thành tức giận, gương mặt đỏ bừng cùng giọng nói ngập tràn sát khí gầm lên.
- Là kẻ nào dám đụng tới thằng bé? Cho dù có là thiên vương lão tử ông đây cũng nhất định đ·ánh c·hết hắn.
- Đang trong quá trình điều tra, nhưng mà lão Long, ông có nghĩ tới là do đám người kia không, năm đó...
Nói tới đây giọng nói trong điện thoại im lặng, ông Long vẻ mặt cũng biến đổi, sự việc mười một năm trước trước quả thật là kinh thiên động địa, c·ái c·hết của con trai cùng con dâu anh Hùng dẫn tới sự biến mất của ba tổ chức sát thủ ở Châu Âu, chuyện đó kinh động tới tất cả các tổ chức đặc thù của các quốc gia.
- Lão Long, ông mau tới chỗ lão Hùng đi, nếu thật sự không ngăn cản được thì thôi.
- Ngăn? Hừ, nếu là bọn chúng thì lão Long này sẽ cùng anh Hùng một lần lật tung bọn chúng lên.
Bên kia là tiếng thở dài, ông Long tắt điện thoại sau đó đi xuống nhà, gọi tài xế tới đón, sau đó chiếc xe đen phóng ra khỏi căn biệt thự hòa mình vào trong đêm tối.
Trong một căn phòng c·ấp c·ứu đặc biệt, người nhà của Trần Thiên Nam đứng ở hành lang bệnh viện mà nhìn vào cánh cửa phòng bệnh, tâm trạng ai nấy đều là lo lắng vạn phần.
- Ông nội, anh Nam sẽ không sao chứ ông?
Anh Thư hai mắt đỏ bừng sưng húp hiển nhiên đã khóc rất nhiều, giọng nói lạc đi mà hỏi ông nội Trần Bá Hùng, đang đứng
giữa hành lang vẻ mặt đầy bình tĩnh, bà nội Thanh Nhàn ôm lấy cháu gái mà vỗ về an ủi.
- Không sao đâu, nhất định thằng Nam không có chuyện gì đâu, bố mẹ cháu ở trên trời cao nhất định sẽ phù hộ cho thằng bé tai qua nạn khỏi.
Ba người thân thiết nhất của Trần Thiên Nam trong lòng ngập tràn lo lắng thấp thỏm chờ đợi, năm tiếng đồng hồ đã trôi qua từ lúc Trần Thiên Nam được đưa vào phòng c·ấp c·ứu, lúc đầu vẻ mặt Trần Bá Hùng còn bình tĩnh, nhưng lúc này trên gương mặt già nua vầng chán đã nhăn tít lại, một cỗ hơi thở khó kiểm soát được bạo phát ra, chuyện này khiến cho cả bà nội Thanh Nhàn cùng Anh Thư phải đồng thanh kêu lên.
- Ông nội.
- Anh Hùng.
Trần Bá Hùng thở dài một cái nhìn hai bà cháu khẽ gật đầu, gương mặt cũng giãn ra không ít, đúng lúc này từ bên ngoài có mấy người đi tới.
- Anh Hùng, chị Nhàn, em nghe nói thằng nhỏ có chuyện liền vội vàng chạy tới, thằng bé sao rồi anh?
- Đang trong phòng c·ấp c·ứu, còn chưa nắm rõ tình hình.
Trần Bá Hùng lên tiếng, người vừa tới là ông Long, theo sau ông Long còn mấy người khác trong đó có một người trung niên độ năm mươi tuổi, khoác trên mình bộ đồ Blouse trắng, ông Long gọi một tiếng.
- Viện trưởng Hà, nhờ anh huy động bác sĩ giỏi nhất tới đây, dù thế nào đi chăng nữa cũng phải cứu thằng bé khỏi tay tử thần.
- Thủ trưởng yên tâm, lãnh đạo đã gọi điện tới trước dặn dò, trong phòng bệnh hiện tại là những vị bác sĩ đầu ngành đang tận lực cứu chữa, tuy nhiên chuyện này cũng không có nắm chắc.
[ Ở đây chúng ta không bàn tới thủ trưởng hay lãnh đạo ai cao ai thấp, tác giả chỉ viết đại khái cách xưng hô theo quan điểm hạn hẹp của mình, mong độc giả thông cảm ]
Trong lòng viện trưởng Hà cũng có chút tò mò về thân thế của bệnh nhân đang được c·ấp c·ứu, không biết là con cháu của vị nào, lại kinh động tới đích thân lãnh đạo gọi điện tới dặn dò cẩn thận, lại đích thân vị thủ trưởng Long này tới, làm cho viện trưởng Hà áp lực tăng gấp bội, cứu được người thì an tâm, còn chẳng may sảy ra chuyện viện trưởng Hà thật sự có khóc cũng không biết khóc với ai.
- Viện trưởng Hà làm phiền rồi, anh bận thì cứ tiếp tục công việc của mình đi.
Ông Long gật đầu rồi lên tiếng, viện trưởng Hà lăn lộn trong thể chế cũng hơn hai mươi năm, làm sao không nghe ra ý tứ trong lời nói của thủ trưởng cơ chứ.
- Vâng thủ trưởng, có gì thủ trưởng cứ gọi...
Sau khi viện trưởng Hà rời đi ông Long tới chỗ Trần Bá Hùng, ánh mắt sát khí lóe lên nồng đậm nói nhỏ.
- Anh, có phải đám sân sau của chúng lại rục rịch...
- Đợi thằng Nam nó bình an đã, mọi chuyện nói sau.
Ông Long cũng chỉ nhẹ gật đầu không nói thêm gì nữa, mấy người ở đây cứ im lặng chờ đợi nhìn chằm chằm vào cửa phòng bệnh.
Ở một bên khác, trong một căn phòng khách sạn có ba người nước ngoài đang ở, Lina đang cẩn thận khâu lại v·ết t·hương ở bụng cho Tom, đứng ở một bên gương mặt Leoner vô cùng khó coi nói.
- C·hết tiệt thật, thằng nhóc đó không nhìn ra lại mạnh như vậy, chỉ chút nữa chúng ta phải bỏ mạng lại đó rồi.
Lúc này Tom đã được băng bó xong, gương mặt trắng bệch, hít một hơi thật sâu im lặng không lên tiếng, thỉnh thoảng lại nghiến răng nghiến lợi cảm nhận từng cơn đau ở bụng.
- Tom, Leoner, lần này tôi không hề dự đoán được tương lai, cứ vừa nghĩ tới chuyện đó là bị phản phệ, không hề thăm dò được...
Lời còn chưa dứt thì máu mũi Lina chảy ra rơi xuống mặt sàn gạch, rơi thành một vũng máu nhỏ, sắc mặt của Lina cũng khó nhìn vô cùng, cả ba người lúc này đều có một điểm chung, sắc mặt đều trắng bệch như nhau.
- Chúng ta đã thất bại, không thể ở lại lâu, cần phải rời đi ngay trước khi bọn họ tìm đến.
Tom cắn răng mà nói, Leoner vẻ mặt không cam lòng lên tiếng.
- Cứ như vậy trở về? Tom, không phải anh quên đi quy tắc của tổ chức chứ? Chúng ta trở về còn có thể an nhàn như bây giờ sao.
Trong ánh mắt Tom cũng hiện lên vẻ không cam lòng, thằng nhóc kia tiếp xúc với người ngoài hành tinh quả nhiên sinh ra dị năng, đối với tổ chức của bọn họ chính là một mẫu vật nghiên cứu đầy tính hấp dẫn, nếu có thể mang người trở về chỗ tốt của bọn họ không hề nhỏ, làm sao có thể cam tâm cơ chứ.
- Không phải, chúng ta cần lẩn trốn một thời gian, đợi cho thương thế ổn định rồi sau đó mới ra tay, lúc này e là bên người thằng nhóc kia đã có không ít người, chúng ta muốn ra tay cũng không thể phô trương...
- Tất cả nghe anh.
Ba người thu dọn đồ đạc, dấu vết, nhanh chóng rời đi...
"Cạch."
Cửa phòng bệnh dốt cuộc cũng mở ra, sau tám tiếng đồng hồ ròng rã chờ đợi.
- Bác sĩ, cháu tôi sao rồi?
- Mọi người yên tâm, bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch, bất quá còn cần phải theo dõi thêm...
"Phù..."
Những cái thở phào vang lên, sau đó không lâu Trần Thiên Nam được chuyển tới phòng hồi sức đặc biệt, được một đám bác sĩ canh chừng 24/24, nếu thật sự Trần Thiên Nam xảy ra chuyện, hệ quả kéo theo sau thật sự khiến nhiều người phải đau đầu.