Chương 12: Cái Chết Cận Kề
"Chương trình liên kết hoàn tất."
Trong đầu Trần Thiên Nam vang lên âm thanh lạnh lùng, trong mơ hồ Trần Thiên Nam như có thể nghe thấy tiếng nói chuyện đầy máy móc, ở bên ngoài vẻ mặt Trần Thiên Nam trắng bệch, lông mày nhăn lại, cả người co giật, nhịp tim nhanh chóng tụt xuống một cách nhanh bóng, bác sĩ trực vội vàng hô.
- Bệnh nhân có dấu hiệu suy tim, tim đã dừng đập, mau chuẩn bị thiết bị...
Một loại hành động của các bác sĩ, y tá diễn ra nhanh chóng chuyên nghiệp, bác sĩ trực tiếp sử dụng thiết bị sốc điện kích tim.
"Tít...tít...tít..."
Điện đồ tim của trên màn hình trở thành một đường thẳng, cùng một tràng âm thanh từ máy móc vang lên, bác sĩ phụ trách sốc tim cho Trần Thiên Nam dừng tay thở dài một hơi, họ làm công việc như này cũng đã quá quen với tình cảnh hiện tại, một bác sĩ khác kiểm tra mắt, mũi miệng của Trần Thiên Nam.
- Thông báo cho người nhà bệnh nhân đi, đã có dấu hiệu t·ử v·ong.
Ở bên ngoài, viện trưởng Hà nghe tin bệnh nhân đã chuyển biến tốt cũng vội vàng chạy tới, còn chưa kịp hỏi tình hình trực tiếp thì cánh cửa phòng bệnh lại mở ra, một bác sĩ đi ra nhìn tất cả một vòng tháo khẩu trang nhẹ thở dài lắc đầu nói.
- Bệnh nhân đ·ã t·ử v·ong, xin lỗi mọi người, chúng tôi đã cố gắng hết sức.
Tất cả mọi người nghe lời của vị bác sĩ kia dường như c·hết lặng tại chỗ, ông Long thở dài một tiếng nặng nhọc cũng không lên tiếng, viện trưởng Hà trái tim như người ta bóp chặt lại, bệnh nhân vừa chuyển biến tốt tại sao lại thành ra như vậy.
- Bác sĩ Kiên, chẳng phải tình hình bệnh nhân đã chuyển biến tốt rồi sao? Tại sao lại như vậy?
Vị bác sĩ tên Kiên lắc đầu trả lời câu hỏi của viện trưởng Hà.
- Chúng tôi đã làm đúng quy trình, không một phút một giây nào lơ là, bệnh nhân đột nhiên chuyển xấu chúng tôi đã cố gắng hết mình.
Trần Bá Hùng từ đầu tới cuối không nói lời nào, thân thể già yếu lúc này tựa như một chiếc lá mùa thu, vốn đã úa vàng giờ khắc này chỉ chờ rơi rụng, thân thể run rẩy đi vào phòng bệnh, bác sĩ Kiên còn muốn ngăn cản để những người khác làm đúng quy trình, nhưng nhận được cái lắc đầu của viện trưởng Hà, liền im lặng đứng ở một bên chờ đợi.
- Cháu của ông, thằng Nam.
Trần Bá Hùng đi tới bên cạnh giường bệnh, nơi mà Trần Thiên Nam đang nằm im bất động, bàn tay run rẩy nắm lấy bàn tay đã lạnh của Trần Thiên Nam đặt lên mặt mình, trên gương mặt của người đàn ông già yếu lăn xuống những giọt nước mắt. Ông Long ở một bên cũng lặng lẽ lén lau đi những giọt nước mắt của mình, anh Hùng chưa từng khóc từ khi quen biết ông Long chưa từng thấy anh Hùng rơi nước mắt lần nào, ngay cả đứng trước t·hi t·hể con trai cùng con dâu, anh Hùng vẫn kiên cường không đổ lệ, nhưng hôm nay sự ra đi của thằng bé Nam đã khiến cho một người đàn ông ý chí sắt đá cũng không thể kiềm lòng được.
Tình yêu thương vô bờ bến của người ông đối với cháu của mình cũng giống như những người ông, người bà khác, yêu thương các cháu thậm chí còn hơn cả bố mẹ của chúng, là sự yêu thương không có từ ngữ nào có thể hình dung, hôm nay chứng kiến sự đau xót tột cùng, đau đớn cũng chỉ có thể hòa vào những giọt nước mắt trong suốt.
- Anh Nam, sao lại bỏ em đi chứ, mau dậy nói chuyện với em đi, em hữa sẽ ngoan mà...
Viện trưởng Hà, cùng các bác sĩ y tá khác lúc này nhìn tràng cảnh quen thuộc diễn ra hằng ngày trong bệnh viện cũng chỉ thở dài bi thương cảm thán cho một kiếp người, sinh ly tử biệt là một chuyện rất kinh khủng, đau đớn cho những người ở lại, ngoài ra lúc này bọn họ cảm giác được một áp lực vô hình đè nén, khiến cho bầu không khí ở đây cô đặc lại, một loại cảm giác đè ép khiến cho những vị bác sĩ y tá trong lòng vô cùng sợ hãi.
- Mọi người ra ngoài cả đi.
Ông Long như nhận ra điều gì khẽ nói với đám người viện trưởng Hà, cùng đám bác sĩ y tá.
"Cạch."
Cửa phòng bệnh một lần nữa đóng lại, không khí đè nén trong phòng không có biến mất ngược lại càng bạo phát mạnh mẽ hơn, gương mặt của Trần Bá Hùng lúc này đã hoàn toàn là sự tức giận vô cùng, giọng nói cũng mang theo sát khí dày đặc vang lên.
- Chú Long, chuyện điều tra nhờ chú, có kết quả thì nói cho anh một tiếng, anh sẽ khiến chúng phải bồi táng theo thằng Nam, cho dù là bất cứ kẻ nào đi nữa.
- Vâng anh.
Ông Long gật đầu, vẻ mặt tức giận ngập tràn ý sát khí, mười một năm trước không thể cùng anh Hùng lật trời một chuyến, lần này cho dù có phải bỏ cái mạng già thì ông cũng sẽ sóng vai cùng anh Hùng báo thù cho thằng bé Nam, lúc này bà nội Thanh Nhàn mới lên tiếng.
- Thằng bé chưa có c·hết, vẫn còn một tia hơi thở, còn cứu được.
Ông Long cũng giật mình, sao lại quên mất chị Nhàn cơ chứ, người khác không biết lai lịch của chị Nhàn, nhưng ông Long làm sao trong lòng mà không rõ ràng cơ chứ.
- Bà nó...
Trần Bá Hùng còn định nói gì thì đã bị lời của vợ cắt ngang.
- Cái thân của chúng ta già rồi, hi sinh vì cháu nó thì đã làm sao, chúng ta sống cũng đủ rồi.
Trần Bá Hùng thở dài một hơi cũng không nói năng gì thêm nữa, bà nội Thanh Nhàn xoa đầu Anh Thư một cái, rồi đi tới nắm lấy bàn tay của Trần Thiên Nam, cả gian phòng dao động, một cảm giác ấm áp lan tỏa như muốn xua tan đi tử khí tràn ngập khắp bệnh viện.
"Phát hiện năng lượng bất thường xâm nhập cơ thể ký chủ, tiến hành đào thải."
Trần Thiên Nam trong mơ hồ âm thanh lạnh lẽo lại vang lên trong đầu một lần nữa, lần này khác với lần trước, hắn có thể cảm nhận được sự tồn tại của mình, ý thức của bản thân đã khôi phục lại được, hai mắt hắn chợt mở bừng ra.
"Hờ...hờ...hờ..."
Tiếng thở dốc của Trần Thiên Nam đột nhiên vang lên trong căn phòng yên tĩnh, tạo nên một âm thanh làm cho những người có mặt trong phòng vẻ mặt biến đổi, từ đau thương chuyển thành vui sướng tột độ.
- Anh Nam! hu hu anh tỉnh rồi, anh không bỏ em đi...
Con bé Anh Thư lao tới quỳ thụp xuống bên giường bệnh của Trần Thiên Nam, nước mặt lăn dài trên gương mặt xinh đẹp, ông nội Trần Bá Hùng cùng bà nội Thanh Nhàn cũng thở phào một hơi đầy nhẹ nhõm, hai người liếc mắt nhìn nhau trong lòng đều có nghi hoặc nhưng nhanh chóng bị cảm giác vui mừng nhấn chìm.
- Bố mẹ nói anh chưa chăm sóc báo hiếu ông bà, chưa nhìn em gái của mình yên bề gia thất, bố mẹ đuổi anh chờ về!
Lời của Trần Thiên Nam khó nhọc vang lên, cùng một nụ cười đầy khó coi như muốn trấn an mọi người, ông Long thở một hơi thật sâu,chứng kiến mọi chuyện trong lòng cũng là muôn vàn cảm xúc.
Một trận cười lớn vang lên trong phòng, người cười to nhất chính là ông Long.
- Ngoan lắm, cháu nhất định phải nghe lời biết bố mẹ cháu biết chưa, còn chưa lấy vợ sinh con sinh chắt cho ông bà nội thì quá bất hiếu rồi.
- Ông Long hay là gả Loan cho cháu luôn nhé ông?
- Thằng quỷ này? Trở về là tốt rồi, nghỉ ngơi trước đã đừng nói gì nữa, chú Long chuyện này phải phiền chú rồi.
Ông nội Trần Bá Hùng khẽ liếc nghiêm nghị thằng cháu nội của mình một cái, rồi nói sang chỗ ông Long.
- Bản lĩnh lớn mới làm cháu rể của ông được, ha ha tốt tốt, nghỉ ngơi cho khỏe.
- Anh Hùng chỗ anh em mình với nhau, em biết mình phải làm gì mà...