Chương 15: JD Ngươi Có Chút Cùi Bắp Thì Phải?
Đợi sau khi chị Linh rời đi, Trần Thiên Nam bật dậy khỏi giường đi vào phòng vệ sinh, phòng bệnh này là phòng đặc biệt vì thế ở trong phòng có cả phòng vệ sinh riêng, Trần Thiên Nam bóc cái bàn chải đánh răng mới tiến hành vệ sinh cá nhân, xong xuôi thì đi ra giường ngồi thừ người trên giường, ông bà nội có tuổi rồi cũng không ở lại bệnh viện, ông bà đã trở về nhà, con bé Anh Thư cũng về cùng ông bà để đi học, còn hắn thì chưa thể về, Trần Thiên Nam đang tính xin ông Long nói giúp để hắn xuất viện trở về, nhưng thật sự không biết phải mở miệng làm sao, cũng như làm sao để qua được sự kiểm tra từ máy móc.
Để người khác biết được chuyện hắn đã lành lặn lại xương khớp của mình là một chuyện rất vô lý, đây mới là ngày thứ ba từ khi hắn được đưa ra từ trong phòng phẫu thuật, chuyện hắn đã lành lặn hoàn toàn để người khác biết được là một chuyện không được tốt cho lắm.
"Phù..."
Trần Thiên Nam thở dài một tiếng, lặng người một lúc cuối cùng ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trong đầu thì gọi JD.
"JD ra đây, đại ca có vô số chuyện cần hỏi."
"Đại ca có chuyện gì cần hỏi?"
"Ngươi tới từ đâu? À mà thôi kể hết những gì ngươi biết đi, liên quan tới vị đã đưa ngươi vào trong người ta đấy."
Trần Thiên Nam cũng không biết nên gọi ngoài ngoài hành tinh kia là gì nữa, nhân loại thì hẳn là không phải rồi, trong đầu hắn thật sự có vô số sự tò mò, lúc này hắn cần phải tìm hiểu một chút thông tin mới được, nếu không thì khó chịu c·hết mất.
"Đại ca, ta được khỏi động lại, những dữ liệu trước kia đã không còn."
"Gì? JD ngươi đùa ta đấy à? Không có."
Trần Thiên Nam vẻ mặt mộng bức ôm đầu xoa xoa mái tóc tổ quạ của mình một trận, con hàng JD này đang lừa hắn hay thật sự là bị khởi động lại hoàn toàn.
"Đại ca, thật sự không có dữ liệu tồn tại trước kia, ngươi phải tin ta, thật sự là không có."
Khóe miệng Trần Thiên Nam giật giật, tựa như ở hạ lưu một con suối trôi xuống một cục kít, rồi từ trên thượng nguồn đi xuống một người, những người ở hạ lưu hỏi cục kít kia là của ngươi sao? người vừa mới từ thượng nguồn đi xuống sẽ nhận đấy là cục hàng của mình à, Trần Thiên Nam lúc này đóng vai người ở hạ lưu, còn JD chính là kẻ ở thượng nguồn, sự thật như thế nào thì chỉ có kẻ ở thượng nguồn biết, còn ở hạ lưu chỉ có thể đem lòng nghi ngờ kẻ vừa đi xuống kia mà thôi, cũng không dám khẳng định cục kít kia là của người nọ.
"Được rồi, tạm thời bỏ qua vấn đề này đi, vậy JD ngươi là một bộ giáp à? Có thể xuất hiện bao phủ lên người ta như siêu nhân biến hình trong phim không? Ngươi thu thập thông tin hình ảnh trong đầu ta hẳn là biết dạng đó rồi chứ?"
"Có chút tương tự, bất quá hiện tại không thể xuất hiện."
"Tại sao?"
"Đại ca ta nên nói sự thật, hay nói giảm nói tránh?"
Trần Thiên Nam kh·iếp sợ, con hàng JD này mới qua một buổi tối tựa như thành tinh rồi, lời nói tựa hồ mang theo bao hàm đủ loại ý vị cảm xúc rồi, con hàng này một ngày nào đó không nhảy ra bên ngoài đem thế giới này thống trị đấy chứ? Quá quỷ dị rồi.
"Ừ hừ, không thể nói dối là được, đúng rồi tuyệt đối không được nói dối."
"Đại ca thật sự quá yếu."
Trần Thiên Nam tuy trong lòng đã có chuẩn bị nhưng mặt cũng không nhịn được chảy ra, tên này vừa rồi còn hỏi có nên nói giảm nói tránh hay không, hiện tại lại nói toạc ra có khác gì vả vào mặt hắn một cái đâu, đúng là con hàng JD này không có tiền đồ rồi, bịp bợm. Hắn cảm giác nhân sinh mấy ngày gần đây của mình có chút hoang tưởng rồi, đụng phải con hàng JD thật sự không thể nào dùng hình ảnh Al trong phim khoa học viễn tưởng để hình dung về con hàng này được.
"Hừ, bỏ qua vấn đề mạnh yếu này qua một bên đi, JD ngươi được khởi động lại cũng tương tự như một chiếc điện thoại được khởi động lại đúng chứ? Không mất đi những chức năng hệ thống đặc thù đúng không?"
"Đại ca không giống, điện thoại được khởi động lại thì đơn giản là xóa dữ liệu cá nhân, còn dữ liệu hệ thống vẫn được giữ lại, còn ta thì không phải, ta được khởi động lại thì hoàn toàn phát triển dựa theo ký chủ, hay chính là dựa vào đại ca, có một số dữ liệu, à không đúng, ít nhất ta vẫn biết mình là gì? Còn lại những thông tin trên bộ giáp, đợi ta hoàn tất tiến trình liên kết hẳn là có thể nắm giữ."
- Cái định mệnh.
Trần Thiên Nam buột miệng phải thốt lên một câu, hắn còn tưởng JD này giống như hệ thống trong những bộ chuyện tiên hiệp, cày điểm, mua đồ...nhưng mà hình như con hàng này không có, lời nói mới đầu có thể tin tưởng nhưng gần đây càng nói càng lộ ra vẻ cùi bắp của mình.
"JD ngươi có chút cùi bắp thì phải?"
"Đại ca, ta cũng thấy vậy."
Trần Thiên Nam:
"..."
Tạm ngưng mấy giây đồng hồ đè nén cảm xúc muốn tháo cái đầu của mình xuống để lôi con hàng JD ra, để xem dốt cuộc nó là thứ c·hết tiệt gì, hít thở thật sâu Trần Thiên Nam phải dùng bộ não thông minh của mình tiến hành nghĩ ngợi một chút, theo những manh mối trong lời nói của JD, hắn như nắm bắt được một số điểm giới hạn.
"JD ý ngươi là ngươi phải liên kết với bộ giáp sao? Không phải ngươi nói mình chính là bộ giáp hay sao? Ngươi đang lòe ta hả?"
"Đại ca cái này nói sao nhỉ! Ta đúng là bộ giáp, nhưng mà ta cần phải liên kết với chúng, giống như phân tử vậy, được liên kết với nhau, bộ giáp giống như các hạt phân tử, ta cần kết nối chúng lại với nhau, cái này cũng cần phụ thuộc vào rất nhiều yếu tố, trong đó đại ca cũng là một phần nguyên nhân chính."
"Vậy JD ngươi hiện tại liên kết được bao nhiêu phần trăm?"
"2%"
"Không nhiều hơn được à?"
"Không thể, chuyện này phụ thuộc vào thân thể ký chủ khi bắt đầu khởi động."
Trần Thiên Nam bĩu môi, cái này ý vị chính là bản thân mình yếu chứ gì, con hàng JD này nói chuyện bắt đầu có thâm ý rồi đấy.
"Có thể xuất hiện 2% bộ giáp này ra bên ngoài không?"
"Có thể, chỉ cần đại ca tập chung ý thức triệu hoán bộ giáp."
Trần Thiên Nam nghe vậy thì hai mắt sáng rực lên, hắn có khả năng điều khiển đồ vật bằng ý thức, được hắn đặt cho cái tên năng lực niệm giả, cảm giác là một năng lực rất trâu bò rồi, bộ giáp này nghe có phần còn cao cấp hơn.
- Hiện cho ta.
Không có phản ứng gì, Trần Thiên Nam nhăn mặt, triệu hoán như thế nào bây giờ? hiện tại cái gì cũng hỏi JD sau này hắn còn làm đại ca kiểu gì nữa, có một số chuyện phải tự mình làm.
- Ra cho ta.
- Gao đỏ biến hình.
...
Trần Thiên Nam bắt đầu thấy mất mặt, hắn nhắm mắt lại, cố gắng hít thở thật sâu bình tĩnh lại, ý thức toàn thân như đang tìm kiếm một thứ gì đó, năm phút sau Trần Thiên Nam mở mắt nhìn ngón tay trỏ của mình, lúc này trên ngón tay trỏ bên phải đã có một lớp chất lỏng màu đỏ đen xen kẽ với nhau bao chọn ngón tay.
- Cảm giác lạ thật.
Trần Thiên Nam dùng tay trái sờ thử vào lớp giáp bao phủ ngón tay của hắn, không có cảm giác rõ ràng lắm, giống như sờ vào da tay, lại giống như sờ vào một chất lỏng, lại tương tự như sờ vào một tấm kim loại rắn chắt, Trần Thiên Nam thậm chí còn mơ hồ không biết là cảm giác gì nữa, thật sự rất kì diệu.
"JD, với một chút này của bộ giáp thì làm được gì?"
"Công thủ toàn diện, chưa có thủ đoạn đặc thù."
"Ồ như vậy à?"
Trần Thiên Nam nhìn nhìn, thử chọc ngón tay vào thành giường bằng sắt một cái, hắn cũng không có dám chọc mạnh sợ gậy ông đập lưng ông, dùng lực mạnh quá lớ ngỡ lại gãy tay thì có mà khóc hết nước mắt.
"Xoẹt."
Thành giường sắt bị đục ra một lỗ vừa vặn với kích thước ngón tay của Trần Thiên Nam, hắn hít một hơi thật sâu nhìn ngón tay của mình đâm qua thành giường bằng sắt, tương tự như ngón tay mình đang chọc vào một miếng đậu hũ không bằng.
- Cái này gọi là ngón tay vàng được không nhỉ? Hay là chọc lòi ruột đây...