Chương 16: Nam Thiên Chiến Giáp
Trần Thiên Nam thu lại lớp giáp ở ngón tay trỏ, một tay đưa lên cằm xoa xoa, rơi vào trầm tư.
"JD vậy bộ giáp này có tên không?"
"Đại ca không có."
"Vậy à?"
"Gọi là Nam Thiên Chiến Giáp đi."
"Cạch."
Cửa phòng một lần nữa mở ra, Trần Thiên Nam bị âm thanh mở cửa phòng kéo về hiện thực, đưa mắt nhìn qua thì thấy hình ảnh lén la lén lút của người đi vào.
- Anh Trường, anh làm gì cứ như ă·n t·rộm thế?
- Ách, anh tưởng chú mày đang ngủ ai dè, biết thế anh đạp cửa xông vào cho khí phách.
Anh Trường xách theo một túi hoa quả đi vào đặt lên mặt bàn gần giường của Trần Thiên Nam, rồi ánh mắt đánh giá của anh Trường nhìn Trần Thiên Nam một vòng từ trên xuống dưới.
- Ổn chưa? Ông bảo anh xuống đây chăm sóc mày, đi đứng kiểu gì mà ngã xe đến mức gãy cả tay thế này?"
Trần Thiên Nam nháy mắt hiểu ra vấn đề, ông nội cũng không có nói chuyện của bản thân cho anh Trường biết, hắn lúc tỉnh lại một thời gian cũng không giấu mà kể lại chuyện bản thân bị hai người nước ngoài tập kích, ngay cả việc hắn có năng lực điều khiển đồ vật bằng ý thức cũng không giấu ông, đem kể hết ra.
Đứng trước lời nói của Trần Thiên Nam ông nội chỉ nhẹ gật đầu thở dài một tiếng nói với hắn.
- Ông trời không muốn cháu sống một cuộc sống bình thường, sống làm sao thì sống, đừng để hổ thẹn với lương tâm của mình.
Sau đó ông nội chỉ căn dặn vài chuyện cũng không hỏi thêm về năng lực của hắn, Trần Thiên Nam cũng biết điều ông nội không hỏi thêm chuyện gì hắn cũng không có nói chuyện khác, vì cơ bản cũng chẳng có chuyện gì nữa, ngoài chuyện về JD, chuyện này hắn không định nói cho bất kì ai, con người ai mà chẳng có bí mật của riêng mình, chuyện về JD hắn quyết định giữ kín trở thành bí mật của một mình hắn.
- Rửa táo đi ông anh, em thèm chảy cả nước dãi rồi đây.
Trần Thiên Nam giục anh Trường mang mấy quả táo đi rửa, ở đây cũng không có thứ gì để đựng, anh Trường mang túi táo vào rửa sạch rồi lại để lại vào trong túi bóng, mang ra mỗi người một quả mà ăn.
- Này ở đây chán èo, làm ván game không?
Trần Thiên Nam vẻ mặt ỉu dìu nói.
- Điện thoại em hỏng mất rồi.
- Này cho mày, anh không dùng đến nữa.
Anh Trường đưa cho hắn chiếc điện thoại Iphone XS max màu vàng, Trần Thiên Nam trợn mắt nhìn anh Trường.
- Tự nhiên tốt với em thế, cảm ơn anh zai nhiều nhá.
Trần Thiên Nam cũng không có từ chối mà nhận lấy điện thoại, chỗ anh em với nhau không cần khách sáo, sau đó anh Trường móc ra con Iphone 14 ra cười hề hề nói.
- Nọ vừa trúng đề, nghe tin mày ngã xe anh dốc hết tiền vốn xuống con 49, thế quái nào lại nổ ha ha...
Trần Thiên Nam mặt đen sì sì lại, bất quá ông anh có lộc thì hắn mới có điện thoại mà dùng, hắn cũng không có than ván về tình cảm anh em.
- Vào đi anh, mấy ngày không chơi game rồi, ngứa tay quá.
Hai anh em hì hục đánh game từ trưa tới chiều, thắng liên tục khiến cả hai anh em vui vẻ cười không ngậm được mồm.
"Cạch."
Cửa phòng bệnh mở ra, chị Linh đi vào, vừa nghe thấy tiếng mở cửa Trần Thiên Nam vội vàng nằm bịch xuống giường, điệu bộ giả vờ nằm nghỉ an an ổn ổn khiến cho anh Trường trợn mắt mà nhìn.
- Vừa đến cửa chị đã nghe tiếng hai người cười, Nam em không nghe lời chị dặn sao?
Trần Thiên Nam méo mặt cố nặn ra một nụ cười gượng gạo.
- Chị Linh em đỡ nhiều rồi mà.
Anh Trường bị ánh mắt lạnh nhạt kia liếc xéo một cái, thân thể to như hộ pháp của mình co rúm lại một chỗ ngoan như cún không dám thở mạnh.
"Cốc."
- Đưa tay ra đây cho chị.
Trần Thiên Nam bị một cái gõ nhẹ vào đầu của chị Linh, lực đạo cũng chẳng có bao nhiêu, giống như sờ vào đầu hắn thôi vậy, hắn lúc này chỉ biết ngoan ngoãn nghe lời đưa tay ra để chị Linh sát trùng rồi tiêm cho hắn một mũi, hắn cũng không biết là thuốc gì nữa.
- Xong rồi, em nghỉ ngơi đi mới nhanh chóng bình phục được, còn trở về đi học chứ, không là học lại thì mất mặt c·hết...
- Dạ.
Chị Linh rời đi, Trần Thiên Nam mới nhẹ thở phào một cái, anh Trường như con cún bấy giờ mới nhảy lên giường ngồi gần Trần Thiên Nam hỏi nhỏ.
- Bác sĩ kia hình như còn rất trẻ, đôi mắt rất đẹp có xinh không thế?
- Xinh lắm anh, thế nào định tán người ta à, anh không có cửa đâu.
- Thằng này láo, anh đáp phi cơ xuống không cần đi cửa chính.
Trần Thiên Nam bĩu môi cũng không có tiếp tục vấn đề nam nữ với ông anh nữa, lại móc điện thoại ra rủ anh Trường chơi game tiếp.
- Đang thắng chơi tiếp anh.
- Ok.
Chơi chán hai anh em cũng vứt điện thoại sang một bên, anh Trường nhìn hắn rồi hỏi.
- Đói quá ăn gì không?
- Có anh, cơm rang dưa bò, ăn cháo mấy hôm rồi hơi ngán.
- Ờ, để anh ra ngoài mua.
"Cạch."
Cửa phòng lại mở ra, Trần Thiên Nam đảo mắt nhìn qua thì hơi giật mình, Loan mặc một cái áo phông màu trắng có in hình chuột Mickey, mặc một chiếc quần Jean đen, chân đeo một chiếc giày thể thao, tóc búi củ tỏi xách theo một chiếc cặp lồng đi vào.
- Hi Nam, em chào anh.
Thấy anh Trường ở trong phòng Loan nhẹ nhàng lên tiếng chào hỏi, anh Trường nhìn Loan rồi lại nhìn Trần Thiên Nam vẻ mặt đầy ý vị cười cười.
- Chào em, vậy hai đứa nói chuyện đi nhé, anh ra ngoài mua một ít đồ.
Anh Trường đi ra cửa đóng cửa phòng bệnh lại còn không quên nháy mắt một cái đầy đểu cáng với Trần Thiên Nam.
- Mình tới thăm cậu còn mang theo cháo, cậu có vui không?
- Cái này hả? Để tớ cân nhắc một chút rồi mới trả lời được không?
- Vì sao?
Gương mặt xinh đẹp của Loan hơi nhăn lại mà nhìn Trần Thiên Nam, hắn nghiêm túc nói.
- À mà thôi, ở đây là bệnh viện, nếu chẳng may có n·gộ đ·ộc cũng được bác sĩ c·ấp c·ứu kịp.
- Đấm c·hết bây giờ.
Loan dơ nắm đấm lên đe dọa Trần Thiên Nam.
- Hừ, có độc c·hết tớ cũng bắt cậu phải ăn.
- Các cụ nói không có sai, thứ càng đẹp thì càng độc mà.
Loan cười tươi một trận rồi mới mở cặp lồng ra, mùi cháo thơm ngào ngạt lan ra khắp căn phòng, dù cho mấy ngày nay ăn cháo nhưng mà lúc này cháo do Loan mang tới rất thơm, không biết là do tay nghề hay là do người mang tới nữa.
- Cậu ăn luôn đi cho nóng.
- Mình cảm ơn.
Trần Thiên Nam bệnh chứ không có què, cũng không có một màn tình cảm hắn được Loan đút cháo cho ăn, tự mình hoạt động từ đầu tới khi hết sạch cặp lồng cháo, hắn mới thỏa mãn xoa xoa bụng.
- Cháo ngon quá, là cậu nấu hả?
- Tớ mua tới á.
Trần Thiên Nam trong đầu đang tưởng tượng ra hình ảnh Loan trong bếp ân cần nấu cháo cho mình khi nghe được câu đó thì mộng tưởng vỡ tan tành, quả nhiên sự thật nó khác xa tưởng tượng rất nhiều. Hai người nói chuyện một lúc thì anh Trường cũng xách theo một đống đồ linh tinh về, có nước uống, có bánh, có xúc xích rán...Trần Thiên Nam cũng chưa no hẳn đả thêm mấy cái xúc xích nữa, dù sao cũng phải đổi vị đi một chút, Loan cũng không có ngần ngại cùng ăn, tới khi chị Linh tới kiểm tra, thì cả ba mới tá hỏa vội vàng đem hiện trường dọn sạch trong ba giây đồng hồ.
- Vừa nãy ăn cái gì hả Loan?
Chị Linh dán đôi mắt vào cái miệng đầy mỡ của Loan mà nói, Loan lắc đầu liên tục cười tươi nói.
- Có gì đâu chị Linh, em có ăn gì đâu.
Chị Linh đưa tay lên dí vào chán Loan một cái cười mắng.
- Ăn linh ta linh tinh lại béo như con lợn bây giờ.
Chị Linh giải quyết xong chỗ Loan thì nhìn anh Trường bằng một cái lườm sắc bén cũng không có ý định trách móc gì anh Trường cả, lại quay sang nhìn Trần Thiên Nam.
- Em có ăn linh tinh không đấy?
- Không có đâu chị, tuyệt đối không có mà.
Trần Thiên Nam dĩ nhiên đã chùi sạch dấu vết trên người, nở một nụ cười tươi rói đầy sự trong sạch, chị Linh mới tạm tin tưởng gật đầu.
- Chị hết ca trực rồi, đổi cho một người khác ở ngay bên cạnh phòng em, có chuyện gì thì ấn chuông ở cạnh giường nhé, bác sĩ sẽ nhanh chóng tới kiểm tra.
- Vâng chị.
- Về thôi em gái.
- Bye cậu nhé, mình với chị Linh về đây...