Chương 23: Nam Thiên Bang
Đám bạn đi cùng nhau về, trên đường đi mấy thằng bắt đầu chém gió tung tóe, thằng Tú cận đẩy đẩy cặp kính dày của mình ra vẻ tri thức nói.
- Thằng Nam chưa gì đã bị các ông khối trên nhắm tới rồi, tình là là bọn mình sau này kiểu gì cũng phải đối đầu nhiều đấy.
Thằng Tú cận được ví như quân sư của cả băng nhóm, những quyết sách chiến lược hầu hết là từ thằng Tú cận mà ra, mà biệt danh của thằng Tú được cả bọn gọi là Tú quạt mo, được ví như cánh tay trái của lão đại Trần Thiên Nam, còn cánh tay phải thì cả bọn đều công nhận tổng quản nội viện Lân công công, còn đại tướng quân dẫn binh thì là thằng Quang rambo, trên dưới cũng có mười ba anh em, được bọn thằng Lân, thằng Tú, Quang tự xưng là Nam Thiên Bang.
- Sợ cái gì mày, đến thì đón.
Thằng Quang xen vào một câu, thằng Tú cận bĩu môi trầm giọng nói.
- Thằng đầu óc ngu si tứ chi phát triển như mày thì biết cái gì, nơi này là trung tâm của bốn xã liền kề nhau, rồng rắn lẫn lộn, học sinh của bốn xã hầu hết đều sẽ về đây học, tao không lo ở trong trường mày hiểu không? Lo lắng ở bên ngoài chúng nó có cơ cánh là mấy anh xăm trổ hổ báo ý, học sinh như bọn mình mà đi đối đầu với mấy lão ý thì có mà no đòn.
- Ách, chuyện này thì không cần lo lắm, anh họ tao ở ngay cổng trường, mở cái quán nét Trường Hưng đấy, có chút tiếng ở đây, nếu không được thì tao gọi ổng ra.
Thằng An học dốt lên tiếng, thằng này tướng người cao gầy, gương mặt gợi đòn, tính tình thì có hơi thối, năm lớp tám học lớp B xích mích với đám thằng Lân, học karate từ nhỏ nên nó đánh cho đám thằng Lân, thằng Quang tím hết mắt, thế là cả hai đứa về gọi đại ca Trần Thiên Nam tới báo thù, kết quả không cần nghĩ tới thằng An thảm như nào, bị đấm cho hai mắt tím bầm không mở nổi mắt, sau đó liền nguyện ý dưới trướng gọi Trần Thiên Nam một tiếng đại ca, từ đấy cái danh hiệu trùm trường cấp 2 của Trần Thiên Nam ra đời.
- Thôi thôi mấy anh, em xin các anh, dẹp hết đi, suốt ngày bàn chuyện đánh đấm, khiêm tốn thì sống lâu, đừng có lôi kéo thù hận thêm nữa tao mệt lắm, già cả rồi chạy không kịp đâu.
Trần Thiên Nam lên tiếng than thở, hắn muốn yên lặng trả được, toàn mấy con hàng này nhấc lên phong ba, cả đám cười hô hố tràn ngập thú tính suốt đoạn đường đi về, khiến cho không ít các bạn đi qua trong đầu cùng chung suy nghĩ đám này bị điên tập thể mất rồi.
- Cháu chào ông bà, cháu mới đi học về.
- Ừm, vào rửa chân tay mặt mũi đi, rồi ra ăn cơm.
Trần Thiên Nam chào ông bà, cất cái cặp sách vào trong phòng, sau đó chạy ra rửa chân tay mặt mũi, cả nhà bốn người vừa ăn cơm vừa nói chuyện, ông bà hỏi hắn đi học lại có kịp với các bạn hay không, Trần Thiên Nam đơn giản nói lại bản thân hắn đã mượn vở bạn về chép bài ôn lại kiến thức, còn vở của ai thì chính là của Tuyết cô bạn cùng bàn, cũng không thể mượn vở thằng Lân được, vì chữ nó thật sự còn xấu hơn ma, hắn không có khả năng dịch được.
Buổi trưa nhắn tin với Loan cả buổi chẳng thể nào chán, có vẻ như nhắn tin không còn đủ nữa cả hai liền gọi video, Loan là người chủ động gọi trước, một buổi trưa không ngủ tới khi Loan đi học chiều thì cả hai mới tắt điện thoại, Trần Thiên Nam cười ngây ngô nhìn cái điện thoại mất một lúc, sau đó mới thở nhẹ một hơi tiếp tục phương pháp quán chú hơi thở, ngồi đơn giản trên giường thả lỏng ba mươi phút, không có tiến nhập trạng thái nhập tâm, hắn cũng không có chút thất vọng nào, bởi vì ông nội đã nói, chuyện gì cũng phải có thời gian rèn luyện cần cù chăm chỉ, dục tốc bất đạt, muốn vung kiếm thì phải tập luyện trăm vạn lần mới có thể vung kiếm uy mãnh, vụng về rất có thể khiến bản thân là kẻ thương tổn đầu tiên chứ không phải kẻ thù của mình.
Buổi chiều dùng tốc độ nhanh nhất có thể mới chép được một nửa kiến thức trong mấy ngày hắn nghỉ, nhìn đồng hồ đã năm giờ chiều, Trần Thiên Nam vươn vai ngáp dài một tiếng đứng dậy, tiếng xương khớp kêu lên răng rắc khiến cho hắn thoải mái không thôi, chiều tối nên đi giải trí một lúc, tối về mới hoàn thành nốt việc chép bài cũ.
Ở trước nhà văn hóa khu 1 có một sân bóng chuyền lúc này đã tụ tập hai đội bóng, buổi chiều nào cũng vậy mọi người yêu thích thể thao đều tụ tập về đây đánh bóng chuyền, người lớn truyền niềm yêu thích cho thế hệ trẻ, còn đám thanh niên trẻ rất hăng hái tiếp thu tinh thần thể thao, truyền thống bóng chuyền của khu trong các cuộc thi đấu đều giành được cái thứ hạng cao.
- Thằng cu Nam tay què bao giờ mới khỏi đây? Bị khu bên gạ kèo mấy lần toàn thua mất toi chầu bia, thiếu thằng cháu một cái bên kia nó đập cho nứt móng chân hết cả đám ha ha...
Bác Bình đã hơn bốn mươi nhưng vẫn còn rất máu bóng bánh, trả có chiều nào thấy thiếu vắng bác ý trong sân cả, thấy Trần Thiên Nam tay bó bột đạp xe đạp vào sân khu liền cười ha ha hỏi thăm hắn.
- Cháu sắp khỏi rồi bác, tầm hai ba hôm nữa cháu tháo bột, bác cháu mình kiếm lại mấy kèo bia.
- Ừm chú ý tới tay chân, vận động mạnh nó lại nứt ra tiếp thì khổ, cứ từ từ bác cháu mình còn phải đập nứt móng chân làng bên dài dài.
Mấy bác cháu, anh em nói chuyện một lúc, Trần Thiên Nam không có tham gia, hắn chỉ đi xem mọi người đánh bóng cho vui thôi, mấy ông bựa bựa còn làm quả kèo chui háng khi thua, đội nào thua chui háng mặt ông nào ông nấy đỏ bừng vì cay, ván sau gỡ lại được thì cười hơ hơ cho đối thủ chui háng mình, Trần Thiên Nam cùng những người khác ở ngoài xem cũng phải cười sặc với mấy ông, quả thật đàn ông đôi lúc vẫn được ví như những đứa trẻ con.
Buổi tối tắm rửa xong xuôi lại chui vào phòng chép bài, đợi đến khi con bé Anh Thư vào gọi Trần Thiên Nam mới dừng bút.
- Anh Nam ra ăn cơm.
- Ok bây bi, cho anh sờ đầu cái nào.
Trần Thiên Nam đưa tay xoa xoa đầu con bé Anh Thư làm cho tóc con bé rối mù rồi chạy mất dép, ở phía sau con bé đã rút sẵn dép đuổi theo.
- Thằng Nam mày lại trêu em.
Ông nội thấy Trần Thiên Nam bị con bé Anh Thư đuổi từ trên nhà xuống thì nhẹ quát, hắn ngồi vào bàn cơm cười hì hì với ông bà nội nói.
- Đâu có đâu ông, cháu sờ đầu nó có tí nào nó đã gào lên đuổi đánh cháu rồi.
- Ông bà anh Nam bắt nạt cháu.
- Ông cắt phần đùi của nó, cháu cứ yên tâm.
Ông nội cười ha ha gặp vào bát con bé Anh Thư cả hai cái đùi gà, Trần Thiên Nam sụt xịt hít hít mũi chỉ biết trơ mắt nhìn hai cái đùi gà trong bát con bé Anh Thư, bà nội cười mắng cả hai.
- Hai đứa lớn rồi mà cứ trêu nhau suốt ngày, ăn cơm thôi.
- Hi hi, cháu mời ông bà ăn cơm, em gái xinh đẹp ăn đi.
- Cháu mời ông bà, em mời anh trai thân mến ăn cơm.
Con bé Anh Thư gắp cho Trần Thiên Nam cái đùi gà trong bát của mình.
- Em là em gái tốt nhớ chưa.
- Em là người tuyệt vời nhất trên đời.
Cả nhà bốn người vui vẻ vừa ăn vừa nói chuyện linh tinh, ăn xong hắn phụ em gái dọn dẹp bát đũa, bình thường thì hắn là người sẽ rửa bát đũa, nhưng hiện tại bất tiện con bé Anh Thư liền gánh trách nhiệm nấu nướng bếp núc kiêm luôn việc rửa bát.
- Anh Nam hay là anh lấy vợ đi, kiếm chị nào đấy về, anh khỏi phải rửa bát nữa.
- Nay mày dở à? Anh mới tí tuổi vợ con gì, lại chẳng có xu dính túi con gái nó thèm vào.
- Xí, mấy con bạn cùng lớp em đầy đứa thích anh đấy.
- Thôi dẹp, anh xin mày tha cho anh.
- He he, thế anh với chị Loan sao rồi?
- Thì vẫn là bạn bè bình thường mà.
- Sinh nhật chị Loan tháng mười một đấy.
- Hở ngày nào?
- Anh đúng là con lợn mà, ngay cả sinh nhật người ta cũng không biết.
- Anh có phải thần tiên đâu mà cái gì cũng biết được, nói nhanh nào.
- Ngày 03 tháng 11.
- Em đúng là người em iu dấu của anh.
Trần Thiên Nam úp bát xong liền chạy ngay đi xem lịch.
"Chủ nhật?"
Trần Thiên Nam gãi gãi cằm ngày sinh nhật Loan lại đúng chủ nhật, hắn không biết nên tặng gì bây giờ, lại càng không biết có nên xuống Hà Nội tặng quà trực tiếp hay là gửi qua đường bưu điện đây.
- Chủ nhật được nghỉ thì nên đi thì hơn chứ nhỉ? Quyết định thế đi.