Chương 24: Rèn Luyện
Sáng ngày hôm sau đúng bốn giờ sáng Trần Thiên Nam đã bật dậy khỏi chiếc giường thân yêu của mình, văn ôn võ luyện muốn giỏi một thứ gì cần bỏ ra một cái giá tương xứng, Trần Thiên Nam trước kia còn lo sợ hai người nước ngoài kia đánh chú ý tới gia đình, nhưng hiện tại hắn có một phần yên tâm khi ông nội đã bộc lộ thân phận tinh giả chân truyền, hắn không biết ông nội mạnh tới mức nào, trực giác nói cho hắn biết ông nội tuyệt đối không đơn giản mà thôi, hắn chưa từng được chứng kiến sức mạnh chân chính của ông ngoài lần trước ông đánh nổ mặt nước.
"Bất quá bản thân mình cần phải mạnh hơn rất nhiều, tương lai ai biết sẽ có chuyện gì cơ chứ."
Trần Thiên Nam có được sức mạnh dị biệt, hắn cũng ý thức được thế giới này không có bình thường như những gì trước kia hắn thấy, có những mối nguy cơ tiềm tàng mơ hồ khiến cho Trần Thiên Nam cảm nhận được uy h·iếp mãnh liệt, ít nhất hắn vẫn còn nhớ lời nói của người ngoài hành tinh trước khi hắn lâm vào trong hôn mê, không biết vì nguyên nhân gì hắn lại có thể hiểu được, ý nghĩa mà kẻ đó muốn truyền đạt hắn có thể nắm chắc "hòa bình, cố gắng, nhân loại."
Chiến tranh? rất có thể, giữa con người với con người, hoặc rất có thể là c·hiến t·ranh giữa con người với một chủng tộc nào đó trong vũ trụ, nền văn minh của nhân loại còn chưa đạt tới cấp độ 1 trong thang văn minh vũ trụ, dù biết bảy mốc thang trước mắt chỉ được coi là chí tưởng tượng của nhân loại, còn sự thật thì chưa có đáp án.
- Quá trình rèn luyện của cháu sẽ được tạm thời bỏ qua bước đầu tiên là cảm nhận, bởi vì thần cảm của cháu rất mạnh, đây là một ưu thế của cháu, tới bước tiếp theo luôn vậy, cháu thấy những chiếc lá khô từ trên đỉnh hang rơi xuống chứ? Việc của cháu cần làm chính là dùng những viên đá nhỏ bắn trúng toàn bộ những chiếc lá rơi xuống.
Trong hang động lúc này còn mơ màng một mảng tối đen, Trần Thiên Nam nheo mắt lắm mới khó khăn thấy được một vài chiếc lá khô đang rơi xuống, còn không đợi hắn liên tiếng ông nội tiếp tục nói.
- Và dĩ nhiên cháu không thể dùng thần cảm, với khả năng của cháu hiện tại e là cũng không thể dùng được lâu dài, con người ai chẳng có bí mật của mình, lá bài tẩy cực kỳ quan trọng, nó có thể quyết định sự sống c·hết của cháu trong gang tấc.
Trần Thiên Nam gật đầu, ông nội nói xong cũng không có dạy Trần Thiên Nam làm thế nào chỉ đơn giản nói.
- Bắt đầu đi.
Trần Thiên Nam nhẹ gật đầu nhặt một nắm đá nhỏ trong tay, hít một hơi sâu cố căng mắt nhìn những chiếc lá đang rơi xuống, tay phải vung đá ném thẳng về hướng chiếc lá mà hắn vừa nhìn thấy.
"Cạch."
Viên đá rơi vào vách hang vang lên âm thanh nặng nề, Trần Thiên Nam vẻ mặt nghiêm nghị lặng người nhìn bàn tay mất một lúc, chiếc lá kia đã rơi xuống mặt hồ nước, chảy theo dòng nước đi qua một hố ngầm trôi ra bên ngoài con suối.
Trần Bá Hùng đứng ở một bên quan sát không có biểu cảm gì, mọi chuyện tựa như cực kỳ bình thường, lần đầu tiên đánh trúng thì đúng là gặp ma rồi, phải biết độ khó khăn không chỉ là ở việc ném viên đá đi với một quỹ đạo chuẩn xác, sự rơi tự do của chiếc lá không phải là một đường thẳng đứng, nó có quỹ đạo rơi vòng vèo rất khó nắm bắt, việc ném một hòn đá đánh trúng những chiếc lá rơi cực kỳ khó khăn, nếu đánh trúng hiển nhiên là do may mắn mà thành, đây cũng là một loại thực lực thuộc về khí vận do ông trời.
Trần Thiên Nam hít một hơi thật sâu tiếp tục vung tay ném đi viên đá thứ hai, kết quả không có khác trước là mấy, vẫn là đánh hụt, hắn cau chặt lông mày, nhìn viên đá thứ ba trong tay một cách trầm mặc, cứ như vậy mười phút đồng hồ không có động đậy, chỉ đơn giản là nhìn viên đá trong tay mình một cách chăm chú, Trần Bá Hùng nhìn đứa cháu nội của mình đang trầm mặc cũng không có lên tiếng để mặc hắn chìm đắm ở trong quá trình đúc kết kinh nghiệm bản thân.
"Vèo."
Lần thứ ba một chiếc lá rơi xuống từ trên đỉnh hang viên đá mà Trần Thiên Nam vừa ném đi vừa vặn đánh trúng chiếc lá, Trần Bá Hùng khóe miệng xuất hiện tình trạng co giật liên miên, đứa cháu này của mình ngộ tính quá cao, chỉ lần thứ ba đã đúc kết ra kinh nghiệm từ hai lần ném trượt, quỹ đạo của chiếc lá cùng với lực đạo khống chế, quỹ tích của viên đá được kiểm soát một cách có tính toán, đây không đơn giản là ngộ tính bình thường có thể làm được, ít nhất so sánh với bản thân Trần Bá Hùng không làm được như cháu nội mình, khi còn trẻ ông mất nửa tháng thời gian mới bắt đầu nắm bắt được cơ bản của việc đánh chúng những chiếc lá.
- Được rồi, không cần tiếp tục, việc rèn luyện như vậy đến đây phải tạm dừng, lần tiếp theo cháu ném sẽ không trúng, không cần nghi ngờ lời của ông nói, hiện tại cháu cần rèn luyện việc đánh trúng mục tiêu bất động trước.
Trần Bá Hùng vẽ lên vách hang một hình tròn bán kính mười centimet, bắt Trần Thiên Nam đứng cách xa ở vách động bên này ném trúng hình vẽ ở vách động bên kia.
- Ông quên mất, khả năng kiểm soát tinh thần của cháu cao nhất là bao nhiêu mét?
Trần Thiên Nam nghĩ nghĩ một lúc mới nói.
- Trong phạm vi ba mét cháu có thể khống chế một cách dễ dàng, còn vượt ra phạm vi bán kính ba mét việc khống chế rất khó khăn, lúc được lúc không, còn ở ngoài năm mét năng lực của cháu mất đi tác dụng hoàn toàn.
- Ừm, bắt đầu đi.
Ông nội ngồi xuống tảng đá hôm trước Trần Thiên Nam ngồi nhắm mắt lại, ngồi một cái liền tiến vào trạng thái nhập định, Trần Thiên Nam nhìn lướt qua ông nội ánh mắt tò mò hiện rõ, ông nội nông sâu ra sao đứa cháu nội như hắn thật sự không biết bao nhiêu.
Trần Thiên Nam bắt đầu vung tay ném đi những viên đá nhỏ, lần đầu trúng mép vòng tròn ở bên kia vách hang, lần thứ hai, lần thứ ba...tất cả đều không trúng, ném càng ngày càng nhiều cánh tay phải của hắn đã có cảm giác đau mỏi, viên đá mới đầu bay ra còn đi theo một đường quỹ đạo khá thẳng, càng về sau quỹ đạo lại càng cong queo, tới khi lệch cả mấy mét so với vòng tròn ông nội mới mở mắt nói.
- Dừng nghỉ ở đây đi, tiến hành quán chú hơi thở.
Trần Thiên Nam vâng lời ông nội ngồi xuống luôn tại chỗ tiến hành quán chú hơi thở, lần này chỉ sau mấy hơi thở sâu hắn đã tiến nhập trạng thái nhập tâm, thần cảm lần này đạt được trạng thái duy trì lâu hơi trước một chút, ước chừng chỉ một giây, nhưng tiến bộ thì vẫn là tiến bộ không thể nào phủ nhận được kết quả, Trần Thiên Nam càng thêm quyết tâm nỗ lực cố gắng trong lòng.
Trở về tắm rửa ăn sáng, đợi thằng Lân đón qua đi học, đến lớp sớm hơn mọi hôm đã thấy lớp hắn đầy gương mặt lạ lẫm, toàn là con trai, chủ yếu là các anh khóa trên xuống thăm các em gái khóa dưới, chuyện này Trần Thiên Nam không có lạ lẫm gì mấy, lớp hắn có hai hoa khôi của khối mười năm nay, dĩ nhiên cũng thu hút ong bướm nhiều hơn những lớp khác, chỗ bên cạnh Nga toàn là mấy anh đẹp trai vây lấy, chỗ xung quanh Tuyết thì có ít hơn một chút, ít nhất là chỗ của hắn không có anh nào ngồi vào, dù sao Tuyết cũng là con gái của thầy hiệu trưởng, đi học về chung với bố mình, quan hệ bố con rất nhiều học sinh biết tới, những tên ong bướm này không dám làm liều, dù sao người ta mà nói với bố mình bản thân trêu chọc không đúng, có thể dẫn tới kết quả cực kì bi thảm.
- Hi, người đẹp.
- Đấm c·hết Nam bây giờ.
Tuyết khẽ lườm Trần Thiên Nam một cái, hắn nhún vai câm nín luôn, khen thôi cũng bị uy h·iếp, chẳng lẽ là chê con gái nhà người ta xấu, cái này cũng không thể nói dối được, dù sao Tuyết rất xinh, lại thêm vào vẻ đẹp tri thức khiến cho Tuyết càng thêm xinh đẹp khí chất.
- Rồi rồi, tớ sau này sẽ không nói những lời dối trá nữa.
- Hứ, dám chê tớ à? Tớ mách bố.
Trần Thiên Nam:
T__T