Chương 34: Lúc Đó Bán Mới Được Giá
Trần Thiên Nam dậy đúng giờ, vệ sinh cá nhân xong xuôi, đeo đôi giày thể thao vào chân rồi một mình chạy ngược lên hang đá, đứng trước thác nước cảm nhận từng cơn gió mát lạnh khiến cho tinh thần của hắn sảng khoái hơn không ít, đứng ở trên tảng đá lớn thuần thục luyện Nam Sơn Quyền Pháp, những chiêu thức quyền cước, hơi thở, tựa như bình thường kia luyện tập thường xuyên sẽ sinh ra bản năng cơ thể, lúc đánh nhau cơ thể tự nhiên mà sinh ra phản ứng nhanh chóng tựa như quán tính, lúc đó não bộ có thể tập chung vào làm những việc khác, luyện võ trên cơ bản đều có chung đặc điểm, trăm sông đổ về biển.
"Phù."
Trần Thiên Nam thu quyền thở một hơi trọc khí, ngồi xếp bằng trên mặt đá tiến hành quán tính hơi thở, rất nhanh hắn liền tiến vào trạng thái thần cảm, khả năng duy trì thần cảm đã lâu hơn trước kia, thời gian không sai biệt lắm ba mươi giây duy trì, đây là tiến bộ vượt bậc, Trần Thiên Nam còn mơ hồ cảm nhận tinh thần của bản thân mình mạnh hơn trước kia rất nhiều, cơ thể không mấy thay đổi nhưng tinh thần lại đang thăng hoa.
"JD ở cột chỉ số bản thân làm thêm một thanh tinh thần lực đi."
"Được đại ca, xong rồi."
Trần Thiên Nam lập tức mở ra màn hình trắng xanh, bản chỉ số của bản thân.
"Sức mạnh 10, tốc độ 11, thể lực 10, phản ứng 9, tinh thần 33, ách, JD cái chỗ tinh thần này dựa trên cơ sở dữ liệu nào để nó cao như vậy?"
"Dữ liệu so sánh này cơ bản là từ chiến đấu thực tế của đại ca, cùng với dữ liệu chỉ số của một người bình thường, kết hợp tạo nên."
"Ồ vậy à? Dạo này tiến trình liên kết với Nam Thiên Chiến Giáp sao rồi?"
"Chuyện này sao, ba ngày nữa có thể tăng thêm khả năng liên kết lên 4% rồi."
"Tốt."
Trần Thiên Nam cao hứng không thôi, lần này có thể đánh thắng đối phương công lao lớn nhất là ở Nam Thiên Chiến Giáp, nếu dùng dị năng cùng trình độ võ nghệ của bản thân đánh không nổi đối phương, Nam Thiên Chiến Giáp trở thành quân bài ẩn của mình, Trần Thiên Nam đã thử rất nhiều lần khả năng của bộ giáp, trước mắt bao phủ hai ngón tay khiến cho hai ngón tay không chỉ sắc bén mạnh mẽ, còn cứng rắn khó có thể tả, hắn từng thử dùng dao cắt thử, không có nửa vết xước, thậm chí đã từng cầm búa nện xuống nhưng làm hắn ngạc nhiên chính là chẳng có một tia cảm giác đau đớn nào, nhưng ngón tay cầm nắm vẫn như bình thường chẳng có lấy một chút cảm giác bị ngăn cản, đây cũng là điều thần kỳ của bộ giáp làm Trần Thiên Nam càng chờ mong.
"Đúng rồi JD, Nam Thiên Chiến Giáp chúng ở trong cơ của đại ca hử?"
"Đúng vậy, từ máu, tế bào, thần kinh...nói cho đúng là toàn bộ cơ thể của đại ca ẩn chứa Nam Thiên Chiến Giáp, việc cần làm là kết nối chúng lại với nhau, tạo thành liên kết mà thôi, không kết hợp lại cũng vô dụng."
Trần Thiên Nam nghe xong mà da đầu có chút tê dại, cứ liên tưởng tới bản thân bị hàng tỷ tỷ con ký sinh trùng ẩn nấp khắp toàn bộ ngóc ngách cơ thể, khiến hắn phát run cũng may là không có đến nỗi tệ như thế, ít nhất hiện tại hắn vẫn cảm thấy ổn.
Gạt mọi chuyện sang một bên Trần Thiên Nam bắt đầu luyện tập, đá nhỏ trong tay liên tiếp bắn đi đánh trúng những chiếc lá khô rơi từ trên đỉnh hang xuống, hiện tại hắn đã có thể đánh trúng không ít những chiếc lá, càng ngày càng thuần thục, vận dụng dị năng điều khiển đã tinh chuẩn hơn rất nhiều, đột nhiên Trần Thiên Nam nhìn mặt nước trong hồ một ý nghĩ táo bạo hiện lên trong đầu.
- Không biết có khống chế được nước hay không nhỉ?
Trần Thiên Nam cũng chưa từng thử nghiệm dị năng của mình với chất lỏng, hầu hết hắn chỉ thử với những vật rắn có hình dạng tồn tại, chưa từng thử với chất lỏng hoặc hơn nữa là khí, cau mày nhìn mặt nước tinh thần dâng lên, chăm chú nhìn mặt nước một cái không có chút thay đổi, Trần Thiên Nam trầm xuống thử lại một lần nữa, vẫn không có tác dụng.
- Không đúng, còn thiếu sót ở chỗ nào nhỉ?
Trần Thiên Nam có cảm giác bản thân có thể điều khiển được cả chất lỏng, thậm chí còn to gan nghĩ hơn nữa là khí, chỉ là hắn chưa tìm ra được điểm mấu chốt, là chưa sử dụng đúng phương pháp, mang theo tâm tư trong lòng Trần Thiên Nam trở về nhà, dục tốc bất đạt, hắn chỉ có thể từ từ mà suy ngẫm mà thôi.
Tắm rửa xong xuôi Trần Thiên Nam ăn sáng thay quần áo rồi đi học, trời đã chuyển thu không khí có chút se lạnh, trên trời âm u như kiểu sắp mưa, hắn nhét cái ô gấp vào trong balo tí đến trường mà mưa to còn có cái mà che mưa đi vào lớp, cũng không thể mặc áo mưa từ bãi xe lên lớp được.
- Cháu đi học đây ông bà.
- Ừm, đi đứng cẩn thận đấy.
- Dạ vâng bà.
Trên đường đi những trận gió thổi tan tác những chiếc lá vàng từ trên cây rụng xuống làm cho khung cảnh trở nên tiêu điều, Trần Thiên Nam hít thở làn không khí trong lành tâm trạng trở nên thư thái hơn, mỗi mùa đều có cảm giác riêng biệt, mùa xuân mang tới cho con người cảm giác vui tươi mới mẻ, mùa hạ mang tới những buổi trưa hè man mác buồn khó khó tả, mùa thu lộ ra nét tiêu điều của cây cối, sự hối hả của cuộc sống, mùa đông lại trầm lặng, tựa như một kẻ lười nhác, hắn thích nhất mùa thu, đây cũng là một mùa được người ta gọi là mùa yêu thương, những cặp đôi yêu nhau thường chọn khoảng thời gian này ôm ấp nhau ra đường, hoặc lựa chọn về chung một nhà.
- Ớ, c·hết mưa thật rồi.
Gần tới trường thì trời đổ mưa nhẹ, Trần Thiên Nam phi vội đến trường, hắn lười không muốn dừng lại mặc áo mưa dù sao cũng gần tới trường, cất được cái xe vào bãi để xe thì mưa đã mau hạt hơn, Trần Thiên Nam lấy ô trong balo ra bật lên, một tay che ô, một tay đút túi quần nhè nhẹ bước đi.
- Nam ơi, đợi tớ với.
Nghe thấy có tiếng gọi phía sau Trần Thiên Nam ngoái đầu quay lại, gương mặt xinh đẹp là thứ đầu tiên hắn nhìn, rồi ánh mắt có chút rơi xuống bên dưới thầm hô một cái.
- Nam cho tớ đi lên lớp với nhé?
- Mình sẵn lòng hehe.
Nga đeo một cái cặp sách màu hồng phấn hình con lợn, chân đi một đôi giày Nice trắng, quần bò xanh, tóc buộc đuôi ngựa bằng một sợi dây chun màu trắng có hình con lợn điểm hồng, khẽ gật đầu rồi chui vào trong ô của Trần Thiên Nam, cả hai đi trên sân trường không ít ánh mắt nhìn tới.
- Quà cảm ơn cậu cho mình đi nhờ, không được từ chối.
Nga đột nhiên đưa cho Trần Thiên Nam một cây kẹo mút, Trần Thiên Nam khẽ cười nhìn cái vỏ hình kẹo mút thế mà cũng có hình một con lợn thì không nhịn được nói.
- Cậu có vẻ rất thích lợn nha.
Cũng không có ngần ngại nhận kẹo bóc luôn bỏ vào trong miệng, không quên trêu chọc Nga.
- Ừm, từ bé mình đã thích heo rồi.
- Tớ có một thắc mắc.
- Hả? Thắc mắc gì cơ?
- Tại sao cậu không có béo như chúng!
Nga trợn mắt lườm Trần Thiên Nam một cái cười nói.
- Đang trù ẻo tớ à, năm cấp 2 tớ béo lắm nhưng lên cấp 3 ăn ít lại mới gầy đi được chút chút.
Trần Thiên Nam biểu thị: (0_0)
- Uầy, tại sao không gặp cậu lúc đó cơ chứ?
- Hở?
Nga làm bộ mặt nghi ngờ nhìn sang, Trần Thiên Nam nhún vai cười nói.
- Lúc đó bán mới được giá.
- A tớ đá c·hết cậu.
Nga thở phì phò muốn động thủ, Trần Thiên Nam đã sớm co chân chạy một mạch vào lớp, Nga cũng điên cuồng mà t·ruy s·át phía sau, sát khí ngập trời.
- Ách, đao hạ lưu nhân, tớ sai tớ sai rồi.
Nga thở phì phò dứ dứ nắm đấm với Trần Thiên Nam rồi mới đi về chỗ, hắn thở nhẹ ngồi vào chỗ còn chưa cất xong cái cặp đã nghe Tuyết nói.
- Hai người từ bao giờ quan hệ tốt như vậy, còn đi cùng nhau, ngậm cả kẹo mút như nhau luôn.
- À vừa nãy mới lần đầu nói chuyện với Nga, còn kẹo mút là tiền công tớ cho cậu ấy đi nhờ ô lên lớp.
Tuyết nghe xong hơi hơi cong môi rồi chăm chú làm bài tập không để ý tới Trần Thiên Nam, hắn cũng chỉ gãi gãi mũi một thoáng, tranh thủ dùng thời gian rảnh dùng cái đầu suy nghĩ việc khống chế chất lỏng, phải làm như thế nào.