Chương 54: Đại Ca Thật Biến Thái
Buổi trưa tan học cả đám học sinh ùa ra khỏi lớp như một đàn ong vỡ tổ, Trần Thiên Nam hôm nay không vội, hắn đợi học sinh đi ra gần hết mới xách cặp bước ra, Tuyết cũng đi cùng hắn như hình với bóng, chả thế trong lớp cứ đồn thổi hai đứa yêu nhau, Trần Thiên Nam cũng không có quan tâm cho lắm, không biết có phải hắn có gen ch·ung t·hủy từ bố hay ông nội di truyền xuống hay không nữa, hắn thích là thích, yêu là yêu đàng hoàng chứ không phải như những thằng con trai khác yêu là để quan hệ t·ình d·ục, tuổi trẻ học hành yêu đương nay đứa này, mai thấy đứa kia xinh lại tán tỉnh, Trần Thiên Nam không thuộc loại người như vậy, hắn có lý trí của mình.
Dắt xe ra khỏi cổng trường vừa lúc gặp Nga đang cùng Tuyết nói chuyện gì đó, thấy hắn Nga mới vẫy vẫy tay cười nói.
- Chiều 3 giờ qua nhà mình nhé? Mình mời Tuyết rồi.
- Ừm chiều mình qua, bye bye.
Ba người chào nhau rồi lên xe phóng đi, Trần Thiên Nam cố ý nhìn quanh tìm kiếm hình bóng lúc sáng nhưng không thấy, trong lòng hắn khó chịu vô cùng, cứ thập thà thập thò như quỷ quấn lấy bản thân, hắn sợ ảnh hưởng tới những người khác như bạn bè của hắn.
"Chó thật."
Trần Thiên Nam chửi một câu nói tục trong lòng, cũng chỉ có thể nước tới thì nhảy, hi vọng là không có chuyện gì nghiêm trọng sảy ra, cái tổ chức khốn kiếp đó đừng có đụng vào những người không liên quan, cất xe vào trong nhà rồi vừa vào phòng khách đã thấy một người quen thuộc đang ngồi vắt chân trên bộ bàn ghế mà chơi điện tử.
- Cụ ngoại, cụ tới bao giờ thế? Không gọi cho chắt trước để chuẩn bị mâm cao cỗ đầy đón cụ.
- Cút.
Thấy Trần Thiên Nam xà tới Lê Khải tung chân đá một cái, Trần Thiên Nam bay ra ba mét nằm dài trên sàn nhà, Lê Khải cười khinh khỉnh mắng.
- Đừng có làm trò, muốn gì nói luôn đừng có giở trò ôm ôm ấp ấp, ta khinh.
Trần Thiên Nam cười khan, đúng là hắn định làm cái trò nũng nịu như bọn con gái với cụ ngoại, nhưng lần nào cũng vậy đều bị cụ trấn áp không thương tiếc, đúng là cách hai đời nó khác biệt, hắn thân thiết với cụ ngoại trâu bò của mình còn hơn cả ông nội chứ chẳng chơi, cứ như hai người bạn thân thiết vậy chứ không có khoảng cách thế hệ.
- Cụ ngoại, chắt của người bị người ta dòm ngó tới, rất khó chịu, cứ thập thò ở cổng trường cháu, không biết có theo dõi về nhà không? Cụ giúp chắt một tay đi, ảnh hưởng tới bạn bè người khác chắt làm sao có thể đi học, có thể sống an an ổn ổn cơ chứ, cụ giúp chắt đi.
Trần Thiên Nam não không có bất bình thường, hắn không có ngu người tự mình đi lao đầu với tảng đá, hắn có chỗ dựa siêu to khổng lồ, tội gì mà không cầu cứu cơ chứ, cứ thế mà lao đầu tới b·ị đ·ánh tàn phế mới hô cứu mạng thì còn tác dụng gì nữa, nửa đời còn lại phế thì hỏng.
- Hừ, không có tiền đồ, như ta ngày xưa tự mình sẽ giải quyết phiền phức, không cầu cứu người khác.
- Cụ anh tuấn tiêu sái, thần uy vô địch, thiên tư ngút trời, chắt làm sao mà so sánh được, lại nói thêm thời hiện đại pháp chế nghiêm minh, chắt mà đánh đánh g·iết g·iết trước mặt bao nhiêu người thì chạy sao khỏi nắng cụ, b·ị b·ắt lại không khéo tù mọt cả gông chứ chẳng chơi.
Trần Thiên Nam mặt nhăn hơn quả táo tàu ngồi khụy xuống bên cạnh Lê Khải cứ thế mà tỉ tê kể lể khóc lóc, Lê Khải hừ lạnh một cái cất con Iphone 15 pro max của mình đi, đưa tay xoa xoa cằm lún phún mấy sợi râu dê nhìn thằng chắt từ đầu xuống chân, ánh mắt lộ vẻ suy tư đắn đo.
Trần Thiên Nam thấy cụ ngoại có phản ứng mừng thầm trong lòng, mặt ngoài lại như nghệ sĩ nhân dân lộ ra vẻ mặt đau khổ ỉ ôi kể lể miên man, trong lòng Lê Khải buồn cười nhìn thằng chắt cứ như sắp c·hết đến nơi rồi, kể lể nào là ảnh hưởng đến hương hỏa nhà họ Trần, nào là trọng trách lớn lao gánh vác đất nước trên đôi vai gầy guộc của mình.
- Thôi được rồi, đừng có làm trò nữa, dọn cơm lên để cụ còn ăn cơm trưa, chờ mày đói c·hết cụ rồi.
- Cụ tuyệt vời nhất, chắt đi dọn cơm ngay.
Trần Thiên Nam bật dậy nhanh như một cơn gió cất cặp rồi chạy xuống bếp dọn cơm, ông nội thì không biết đi đâu chỉ có bà nội với con bé Anh Thư là đang nấu nướng dưới bếp, hắn vừa dọn vừa hỏi.
- Ơ bà ơi, ông đâu rồi?
Bà nội chỉ chỉ lên nhà nói nhỏ.
- Ông mày vừa bị ông cụ đánh, không biết chạy đi đâu khóc rồi.
Trần Thiên Nam há hốc cả mồm sau khi nghe bà nội nói, hắn chỉ biết thở dài cảm thương cho số phận bi đát của ông nội mình, có một người bố vợ trâu bò như vậy cũng không hề dễ chịu.
Cơm canh vừa dọn xong ông nội Trần Bá Hùng cứ như thổ địa đột nhiên xuất hiện, trong tay xách cả két bia lon 333.
- Nay bố con, ông cháu mình uống bia.
- Ừm.
Lê Khải gật đầu, Trần Thiên Nam nhanh chóng chạy xuống bếp lấy đá với cốc trong tủ lạnh lên, mặc dù cả két bia đã được ướp lạnh từ trước ở quán nhưng hắn vấn chuẩn bị cho ông nội với cụ ngoại chè chén với nhau, hắn chỉ uống một lon cho ngọt giọng chứ chiều còn đi chơi sinh nhật Nga nên không dám uống nhiều.
Bố vợ con rể uống hết két bia mới dìu dắt nhau ra ngoài bàn uống nước, Trần Thiên Nam cùng con bé Anh Thư dọn dẹp rửa bát đũa xong xuôi thì nghỉ ngơi, nay con bé Anh Thư học chiều thế là hắn xách xe chở con bé đi học, nay nắng to dù sao cũng là một người anh trai đúng nghĩa, Trần Thiên Nam sợ em gái yêu quý của mình nắng nôi thế là lấy xe máy chở nó đi học.
Ra đến cổng trường cấp hai vẫn chưa đến giờ vào lớp, thế là hai anh em tạt té vào quán trà sữa ngay cổng trường làm hai cốc trà sữa uống cho mát mồm.
- Thư đi với anh nào đây? Uây đẹp trai quá.
- Đồ đần, anh trai nó, thế cũng không biết còn tự nhận mình ánh mắt quét ngang tám hướng không trai đẹp nào chạy qua mắt mày...
Trần Thiên Nam miệng cười méo xệch với đám ba đứa con gái bạn con bé Anh Thư đi tới, Trần Thiên Nam bị các em gái túm lấy quây vòng vòng lại khiến hắn cười khổ không thôi, đúng là bọn trẻ con bây giờ lớn nhanh thật, mới lớp tám, lớp chín thôi đã cao lớn thế này rồi, với cái túi đang có tiền của mình hắn mời cả đám bạn con bé Anh Thư một chầu trà sữa luôn, không phải hắn sĩ gái gì cả, tiền này tiêu được không phải xin xỏ ông bà, hắn cũng không có quá tính toán thiệt hơn mấy cốc trà sữa, hắn không có nhỏ nhen đến vậy.
- Thư ơi, chị em mình có thể về chung một nhà, thấy mình ổn không đủ tiêu chuẩn làm một chị dâu tốt chưa?
- Tránh ra chỗ khác, anh ấy là của tao, Thư chị em tốt của chị haha...
Mấy đứa con gái nhốn nháo trêu nhau, Anh Thư cười cười bĩu môi nói.
- Bọn mày không đủ tuổi nhé, tao nhận chị dâu rồi.
- Thư mày g·iết tao đi.
- Khôngggg...
Trở về nhà nhảy lên giường ngủ trưa, nói là ngủ cũng không phải hắn tiến vào không gian mô phỏng, vấn thấy JD với thân hình chó bự bụng tám múi ngồi chơi game, hắn đúng là khâm phục con hàng này rồi, chẳng biết chán là gì, chơi một tựa game mà chính bản thân JD tạo ra không biết mệt mỏi, ngày đêm chơi, thấy hắn tiến vào JD quay đầu lại nhìn hắn nói.
- Đại ca game trước em fix xong hết rồi, bao không lỗi, bao kiếm tiền, bao cuốn.
- À cái game nọ mày chơi á?
- Đúng rồi đại ca, em cũng vất vả ngày đêm mới xong, đều vì lo nghĩ tương lai cho đại ca.
- Thôi dẹp, không cần khóc lóc kể lể, tình cảm của chú anh cất dấu vào nơi sâu thẳm trái tim.
- Đại ca thật biến thái.
Trần Thiên Nam không để ý tới con hàng JD, tiến vào trong không gian chiến đấu mô phỏng tiến hành huấn luyện, thời gian rảnh hắn đều tích cực tập luyện, học tập nhiều thứ quyết không để lãng phí thời gian.