Chương 55: Đi Chơi Sinh Nhật
Hơn hai giờ chiều Trần Thiên Nam kéo con xe ra cổng chào ông nội với ông cụ ngoại đi chơi, Lê Khải nói với theo.
- Cẩn thận đấy nhé, có biến thì gọi cho cụ, gửi định vị Zalo, phút mốt cụ tới.
- Vâng cụ.
Trần Thiên Nam n·ổ x·e máy phóng đi, đến nhà Tuyết thì gọi với vào trong nhà.
- Tuyết ơi?
- Nam đấy à? Vào trong nhà đợi con bé Tuyết một tí, nó còn vẽ vời quần quần áo áo suốt từ trưa.
Từ trong nhà đi ra một người phụ nữ, đây là lần đầu tiên Trần Thiên Nam nhìn thấy mẹ của Tuyết, bố thì hắn không còn lạ mặt vì ở trường học nhìn thấy suốt rồi, Tuyết thừa hưởng gen của mẹ đến tám phần, Tuyết rất giống mẹ, da trắng mắt to, mũi cao, gương mặt trái xoan thon gọn, cực kì xinh đẹp, hắn áng chừng ngày xưa bố của Tuyết phải đánh nhau vỡ cả đầu với đám trai làng mới có thể tán được mẹ Tuyết chứ chẳng chơi.
- Cháu chào cô ạ.
- Ừm dắt xe vào trong nhà uống cốc nước chờ con bé Tuyết một lúc.
Trần Thiên Nam dắt xe vào trong nhà, ngồi xuống bàn uống nước được mẹ Tuyết rót cho cốc nước lọc, sau đó mẹ Tuyết gọi với lên trên tầng.
- Con bé Thối, nhanh lên không, con gái mà cứ lề mà lề mề sau này ai nó thèm lấy.
Gọi xong quay ra bàn uống nước cùng Trần Thiên Nam trò chuyện, chả biết mẹ Tuyết biết hắn học hành thi học sinh giỏi từ đâu, liền nói chỉ bảo con bé Tuyết, hắn khiêm tốn mấy câu rồi ngoan ngoãn dạ vâng, chuyện này đối với hắn đơn giản không khó khăn.
Hai cô cháu nói chuyện độ mười lăm phút Tuyết mới từ trên tầng đi xuống, trên người mặc mộ bộ váy màu trắng, có in những đóa hoa màu hồng khắp váy, chân đeo một đôi giày thể thao Nice, tóc buông dài hơi xoăn, kính trên mặt đã không còn, để lộ ra gương mặt như một vị thiên sứ xinh đẹp, Trần Thiên Nam chỉ nhìn một cái cũng không có bị choáng váng cho lắm.
- Mẹ con đi sinh nhật bạn đây.
- Ừm hai đứa đi cẩn thận, đi sớm về sớm cấm la cà.
Mẹ Tuyết dặn dò mấy câu rồi ra mở cổng, Trần Thiên Nam dắt xe ra rồi chào mẹ Tuyết nổ máy hai người rời đi, nhìn theo bóng dáng con gái mẹ Tuyết thở dài lắc đầu, con gái tính tình như nào làm sao người làm mẹ không hiểu, nhìn một cái liền nhận ra con gái mình thích cậu bạn tên Nam kia, cũng biết đôi chút về gia đình Trần Thiên Nam, thậm chí là còn từng nghe bạn học kể về thằng bé không ít lần.
- Con gái cứ phải giống mẹ mới chịu, ngày xưa bố mày mẹ tán mãi mới được, bây giờ lại tới lượt con, hazz.
Chiếc xe vi vu trên đường hóng từng con gió phả vào mặt, Trần Thiên Nam quay lại sau giả vờ hít hít rồi nhăn mặt nói.
- Có mùi gì thối thối nhỉ?
- Mùi gì á? Tuyết có ngửi thấy gì đâu.
- Hình như là mùi từ trên người cậu á.
Tuyết bị Trần Thiên Nam nói vậy liền khịt khịt mũi mà ngửi vẻ mặt nghi hoặc nhìn Trần Thiên Nam.
- Không có mà.
Trần Thiên Nam cười quỷ dị nói tiếp.
- Thấy mẹ cậu gọi cậu là Thối mà.
- A đấm c·hết cậu.
Tuyết như bị dẫm phải đuôi nhảy dựng lên, vẻ mặt như hiểu ra tức giận thò tay vào eo Trần Thiên Nam véo một cái thật mạnh.
- Á đau đau, công chúa tha mạng, không thối, tuyệt đối không thối mà...
Dừng xe trước một căn nhà gỗ theo lối kiến trúc ba gian xưa của người Bắc bộ, đây là vị trí mà Nga đã gửi cho Trần Thiên Nam, hắn thấy trong nhà có vài chiếc xe thì cũng vít ga lao vào trong sân.
- Cháu chào bà.
Trần Thiên Nam cùng Tuyết vừa vào đã thấy ngồi ở phòng khách có một đám người, trong đó có một bà độ ngoài sáu mươi, cả hai lên tiếng chào hỏi, còn đám còn lại chỉ trạc tuổi Trần Thiên Nam, có vài người nhận ra mặt vì học cùng trường, còn vài người lạ hoắc, cũng gần chục mạng cả trai lẫn gái, đây hẳn là đám bạn khác của Nga.
- Nam với Tuyết vào nhà uống nước.
Nga từ dưới bếp chạy lên thấy Trần Thiên Nam liền cười tươi mời hai người vào trong nhà, Trần Thiên Nam cùng Tuyết vào trong nhà chào hỏi bà của Nga một lúc sau cả đám giúp đỡ Nga xuống bếp làm cơm, Trần Thiên Nam cũng sẵn tay áo vào mà giúp Nga mổ mấy con gà, hắn chẳng có chút gì gọi là ngần ngại cả, việc này hắn thường xuyên ở nhà làm nên quen tay chẳng mấy chốc đã xong xuôi, ăn lẩu nên cả đám mỗi người một việc mà phụ giúp Nga, Tuyết cũng đã ra vườn rau trước nhà vặt mấy loại rau, cả đám cười cười nói nói vui vẻ.
Một lúc sau ông của Nga không biết đi đâu về trên tay còn xách theo một cái can 5 lít, hẳn là can rượu, đám trẻ đều chào ông một tiếng, rất nhanh cỗ bàn đã được sắp xong, tất cả mọi người nhanh chóng ngồi vào mâm, Trần Thiên Nam không có ngại ngùng chủ động ngồi xuống một chỗ trước, ngay theo đó là Tuyết ngồi xuống bên cạnh hắn, đám khác cũng nhanh chóng ngồi xuống, Nga chủ động ngồi xuống luôn bên cạnh Trần Thiên Nam.
Có mấy đứa con trai trong nhóm thỉnh thoảng lại liếc nhìn Trần Thiên Nam với ánh mắt không thoải mái, bên trái là Tuyết, bên phải là Nga, hai người đều rất xinh đẹp, một chín một mười không phân cao thấp, Trần Thiên Nam cũng nhận ra tỉnh huống của mình chỉ biết gãi gãi mũi.
- Hôm nay là sinh nhật mình, nhà không có gì to tát mình chỉ làm bữa cơm mời các bạn đến chơi mong mọi người thông cảm...
Nga là nhân vật chính liền lên tiếng đứa nâng ly, đứa nâng cốc lên chúc mừng sinh nhật Nga, Trần Thiên Nam uống nước ngọt, hắn không phải người thích uống bia rượu cho lắm, trong mâm cơm mọi người vui vẻ trò chuyện với nhau, Nga được mọi người chúc mừng cũng uống mấy chén rượu, gương mặt đã phiếm hồng nhìn càng thêm xinh đẹp, trong số đám bạn của Nga có một thằng tên Tuấn nâng chén rượu chủ động mời Tuyết.
- Mình uống nước ngọt không uống được rượu mong bạn thông cảm.
Tuyết từ chối làm thằng Tuấn mặt ngại ngùng rồi chuyển sang Trần Thiên Nam.
- Này bạn, giới thiệu chút nhở, mình tên Tuấn.
- À ok bạn, mình tên Nam.
Trần Thiên Nam lịch sự nâng chén đáp lại, sau đó xin phép không uống thêm tí nữa còn đi xe về, thằng Tuấn nhìn Trần Thiên Nam cười nhạt nói.
- Ông bạn cứ như đàn bà thế, chán thật.
Trần Thiên Nam chỉ cười trừ không đáp, hắn không thèm để ý mấy lời của thằng Tuấn, bèo nước gặp nhau tội gì phải vương lại, Trần Thiên Nam được Tuyết gắp cho mấy miếng thịt gà thì chỉ khẽ lắc đầu, hắn không phải đầu đất dĩ nhiên cũng nhận ra tỉnh cảm mà Tuyết dành cho mình, nhưng hắn không thể đáp lại, cũng không trốn tránh, thời gian sẽ là liều thuốc phai mờ cho tất cả, tình cảm con người cũng sẽ bị thời gian xóa nhòa, có lẽ một ngày nào đó Tuyết sẽ đứng trước mặt hắn ngây ngô mà kể lại những tỉnh cảm ban sơ của mình trong cương vị một người bạn cũ.
- Cháu là Nam mà con bé Nga kể với ông bà đúng không? Cảm ơn cháu nhiều lắm.
Ông của Nga đột nhiên cầm chén rượu hướng về phía Trần Thiên Nam, hắn hơi ngạc nhiên một cái rồi cũng rót rượu nâng chén với ông của Nga, ánh mắt khẽ nhìn qua phía Nga như muốn dò hỏi, nhận được ánh mắt của Trần Thiên Nam đang dò hỏi Nga liền nói.
- Mình đưa tiền cho ông bà, sau đó ông bà sợ mình làm chuyện xấu mình chỉ đành nói thật cho ông bà biết.
Trần Thiên Nam lông mày hơi giãn ra thì ra là chuyện này, hắn còn tưởng chuyện gì cơ, cười hì hì nói với ông của Nga.
- Dạ không có gì đâu ông, chúng cháu là bạn bè cùng lớp, lại thêm Nga vẽ rất đẹp nữa nên bọn cháu mới hợp tác.
- Ừm dù gì đi nữa ông vẫn phải cảm ơn cháu.
Trần Thiên Nam nói chuyện với ông của Nga qua lại mấy câu, hắn có thêm nhận biết mới về Nga, trước kia hắn đúng là có nghe những chuyện không hay về con người Nga, cho dù có phải sự thật hay không đi nữa hắn cũng chẳng mấy để ý, con người sống cho ngày mai chứ không phải sống vì ngày hôm qua, hắn thật sự đã xem Nga như một người bạn chân chính, dĩ nhiên nền tảng bạn bè này dựa trên lợi ích quan hệ hợp tác trong công việc giữa hai người, dù nói theo góc độ như thế nào thì quan hệ bạn bè cũng sẽ phai nhạt theo thời gian, có người thân thiết có người càng ngày lại giống như những người xa lạ, mối quan hệ gì đi nữa, vẫn cần nền tảng lợi ích gắn bó.
Nga và hắn hiện tại coi như thân thiết nhưng tương lai mỗi người có thể đi hai con đường khác nhau, tình cảm bạn bè sẽ dần phai nhạt, tương lai không ai biết trước được điều gì, vì thế Trần Thiên Nam sống rất thoáng với suy nghĩ của mình, hắn không ép buộc hay muốn gò bó bất kì một mối quan hệ nào, bèo nước tương phùng, hợp rồi tan đều thuận theo dòng nước mà trôi.