Chương 59: Toàn Bộ Bị Tiêu Diệt
Bắc Mỹ.
- Go Go Go.
- Ai nó cho tôi biết cái thứ c·hết tiệt gì đang diễn ra.
Một nhóm binh lính đang chiến đấu điên cuồng, nhưng không ai biết bọn họ chiến đấu với cái gì, đạn bay vèo vèo, t·iếng n·ổ ầm ĩ vang vọng cả một vùng, trên bầu trời tối đen tiếng những chiếc chiến đấu cơ gào thét vang vọng lao đi ầm ầm.
- Trung tá Show có cuộc gọi từ ngài bộ trưởng.
Một binh sĩ mang điện thoại tới cho một trung tá đang chăm chú nhìn vào màn hình tác chiến điện tử, người được gọi là trung tá Show nhận lấy điện thoại.
- Tôi là trung tá Show xin chào ngài bộ trưởng.
- Tôi muốn biết cái thứ c·hết tiệt gì đang công kích chúng ta?
Trung tá Show nghiêng đầu né tai vì âm thanh bên trong không được dễ nghe cho lắm, sau đó liếc nhìn màn hình máy tính một hình ảnh mờ mờ về một thứ sinh vật không rõ ràng hiện lên, khóe miệng trung tá Show lộ ra vẻ nghiêm trọng nói.
- Báo cáo ngài bộ trưởng tôi nghĩ là sinh vật ngoài hành tinh, số lượng chưa xác định, nhưng có một điểm tôi chắc chắn là khả năng tác chiến của chúng rất mạnh.
- Tiêu diệt chúng cho tôi, khỉ thật chúng t·ấn c·ông trạm phát sóng của chúng ta, toàn lực tiêu diệt chúng, mục đích của chúng rất có thể là phát đi một loại tín hiệu nào đó ra bên ngoài vũ trụ, và việc đó rất có thể sẽ cực kì tồi tệ.
- Rõ thưa ngài bộ trưởng.
Cất điện thoại trung tá Show nhìn sang bên phụ tá bên cạnh cất tiếng.
- Toàn lực tiêu diệt chúng cho tôi, chúng ta hiện tại có bao nhiêu người có thể lên đường.
- Báo cáo hiện tại chúng ta có 571 người có thể chiến đấu.
- Xuất phát đi.
- Rõ.
Chiến trường đang diễn ra một cách khốc liệt, binh sĩ liên tục nổ súng t·ấn c·ông, từ bên trong cũng liên tục bắn ra những công kích bằng ánh sáng, một thứ v·ũ k·hí tựa như laser, sức công phá mạnh hơn rất nhiều súng đạn thông thường của binh sĩ.
- Ôi khỉ thật, chúng là thứ shit gì vậy? Dẫn đường cho t·ên l·ửa tiêm kích.
- Hoàn thành dẫn đường.
Trên bầu trời hai chiếc chiến đấu cơ nhận được sự chỉ dẫn lập tức phóng t·ên l·ửa công kích vào mục tiêu chỉ định, bốn quả t·ên l·ửa lao đi hướng thẳng mục tiêu chỉ định.
"Tít tít tít."
Phi công lái tiêm kích chiến đấu nhìn màn hình hiển thị rồi nhìn ra bên ngoài chửi một tiếng.
- Fuck, thứ quỷ gì đang diễn ra.
Bốn quả t·ên l·ửa nửa đường liền đảo hướng lao thẳng đuổi theo hai chiếc chiến đấu cơ, mục tiêu hoán đổi liền khóa chặt tiêm kích không còn công kích xuống mặt đất, hệ thống điều khiển của tiêm kích cũng bị thứ gì đó chiếm quyền không thể thao tác.
- Báo cáo chúng ta đã mất khống chế với t·ên l·ửa, có thứ gì đó đang kiểm soát chúng..."
"Ầm."
- Tôi bị hạ...
- 200624 nghe rõ trả lời, lặp lại nghe rõ trả lời, anh có quyền nhảy dù, lặp lại anh có quyền nhảy dù.
Hai chiếc tiêm kích chiến đấu nổ tung trên bầu trời, dưới mặt đất binh dĩ dẫn đường t·ên l·ửa chửi ầm lên.
- Lũ khốn bay trên trời làm c·ái c·hết tiệt gì vậy.
Lửa còn chưa dứt thì bản thân bị lột luồng sáng đỏ bắn vào cả người nhanh chóng b·ốc c·háy hóa thành một đống tro tàn b·ốc k·hói xanh, những đồng đội khác thấy vậy liên tiếp nhả đạn về hướng trước mặt, trước mặt họ là một thứ sinh vật có hình dạng như con người, khác biệt chính là cái đầu to hơn bình thường và một lỗ mũi nhỏ.
- Ôi khỉ thật.
"Pằng...pằng...pằng..."
Tiếng súng đạn, t·iếng n·ổ đùng đùng ác liệt vang lên không dứt, một lúc sau dần dần trở nên yên tĩnh không còn phát ra âm thanh, màn đêm một lần nữa nhấn chìm toàn bộ mọi thứ.
Sở chỉ huy trung tá Show nhìn màn hình tối đen một mảng, cùng với sự im lặng tĩnh mịch một loại cảm giác áp lực xuất hiện trên gương mặt của tất cả mọi người ở đây.
- Báo cáo trung tá Show, người của ta ở chiến trường toàn bộ đã bị tiêu diệt, tín hiệu sinh mệnh đã không còn, hai chiếc chiến đấu cơ phi công cũng đã được xác nhận bị tiêu diệt.
- Lập tức báo cáo lên bộ trưởng cho tôi.
Hôm nay là chủ nhật buổi sáng Trần Thiên Nam chỉ ở trong phòng nghiên cứu một số mã code mới, lúc này hắn đang ngồi trước máy tính tải lên tựa game đã hoàn thành, một dạng game offline giải trí lên mạng, cũng đã bỏ ra một số tiền làm một vài quảng cáo, xong xuôi mọi việc đã là gần trưa hắn mới vươn người đứng dậy đi ra ngoài, vừa mở cửa phòng đã giật cả mình trước người đang đứng ở cửa phòng mình, hắn kinh ngạc đến há hốc cả mồm trợn mắt.
- Hi, cậu làm gì mà trốn mãi trong phòng không ra á?
- À tải một tựa game lên mạng, mà sao Loan lại ở đây?
Trần Thiên Nam kinh ngạc nhìn Loan đứng trước mặt, gương mặt xinh đẹp không chút son phấn, tóc dài để xóa, mặc quần bò, áo thun màu trắng có in một con Doremon.
- Đi cùng ông nội tớ xuống chơi, hứ không chào đón à.
- Dĩ nhiên không phải, có chút bất ngờ thôi.
Trần Thiên Nam vui muốn c·hết nào có không chào đón, Loan đi tới sát Trần Thiên Nam nhìn vào trong phòng nói.
- Muốn nhìn phòng cậu một chút, cậu vừa nói tải game lên mạng á, tớ có chút tò mò.
- Mời vào, mời vào. Phòng tớ tuyệt đối không hôi he he.
Trần Thiên Nam tránh đường cho Loan đi vào, hắn cũng thầm hô may mắn là mình ở dọn gàng một chút, nếu không bừa bộn thì mất hết cả hình tượng mặt mũi.
- Anh Nam tính làm gì chị em đấy?
Con bé Anh Thư từ dưới nhà chạy lên nói oang oang cái mồm khiến Trần Thiên Nam trề môi mà lườm nó một cái nói.
- Mời chị mày vào phòng anh chơi game không được à.
- Em cũng muốn chơi.
- Lượn.
Trần Thiên Nam dí dí vào chán con bé Anh Thư một cái khiến con bé nhắm mắt mà kêu lên.
- Anh bắt nạt em thì đừng có trách, em mách chị Loan.
- Hừ, hai chị em chơi đi anh xuống nấu cơm.
Con bé Anh Thư kéo Loan vào phòng Trần Thiên Nam ngồi chơi game, còn hắn xuống bếp nấu cơm, ngó ra ngoài vườn thấy ông nội cùng với cụ ngoại đang ngồi cùng ông Long, hắn xoa xoa cằm, nhìn thái độ nói chuyện của họ hắn đoán là đã biết nhau từ trước, người ngoài mà nhìn vào có lẽ thấy rất quái lạ, hai ông già đầu bạc trắng sắp xuống lỗ đến nơi rồi lại dạ dạ vâng vâng với một người tầm trung niên, hình ảnh rất quái lạ, trước kia nếu nhìn vào Trần Thiên Nam cũng thấy lạ, nhưng sau khi biết nhiều chuyện hơn hắn cũng chẳng thấy lạ nữa, chung quy lại là hắn có một cụ ngoại siêu cấp trâu bò.
- Thằng Nam ra đây cụ bảo.
Lê Khải phất phất tay gọi Trần Thiên Nam đi ra, nghe tiếng cụ ngoại gọi Trần Thiên Nam chạy ra ngoài vườn chỗ bộ bàn ghế đá.
- Cụ gọi chắt ạ.
- Ra chợ mua nửa con chó về đây, nay làm bữa thịt chó.
- Dạ vâng.
Trần Thiên Nam vâng lời xong quay đi, rồi lại đột nhiên quay lại cười hề hề nhìn cụ ngoại nói.
- Cháu còn là học sinh lấy đâu ra tiền.
Ông nội Trần Bá Hùng trợn mắt biết là cháu nội mình muốn vòi tiền Lê Khải cũng không có vạch trần mà im lặng ngồi uống nước chè, Trần Thiên Nam dĩ nhiên biết cụ ngoại trâu bò không tầm thường, lần trước đi với cụ về nam sơn còn có người đến khiêu chiến, cái gì đó còn dâng cả tập đoàn Hoa Nam, hay là Hoa Thiên gì gì đó làm tiền cược cụ mới tha cho một mạng, biết cụ là người có tiền hắn không đòi là không được, dù gì hắn cũng là học sinh không có tiền là đúng rồi.
- Hùng đưa tiền cho nó.
Trần Bá Hùng trợn mắt trắng dã ho khù khụ liếc qua Trần Thiên Nam một cái rồi lại nhìn Lê Khải nói.
- Bố biết rồi còn cố, con làm gì có tiền, con gái bố có cho con giữ đồng nào đâu, chẳng xu dính túi bố ạ.
Lê Khải ậm ừ gật đầu thông cảm với thằng con rể, rồi liếc mắt qua ông Long.
- Chú đừng nhìn cháu, ăn uống có trợ cấp, bình thường cũng không có tiền, con cháu nó cũng không có dư giả, làm gì có tiền.
Trần Thiên Nam trợn mắt một bên mà nhìn ông nội cùng ông Long, đây là muốn quyết tâm để cụ ngoại nôn tiền ra đây mà, Lê Khải liếc hai người hừ mũi coi thường mắng.
- Hừ, các anh thật vô tích sự, cứ đợi đấy tí nữa thì biết tay tôi.
Lê Khải móc điện thoại ra mà nói.
- Thằng Nam đưa QR đây.
- Đây cụ thoải mái quét.
Trần Thiên Nam cười híp cả mắt nhìn tài khoản của mình có nhiều thêm một trăm triệu, đúng là chân nhân bất lộ tướng, thế mà ngày nhỏ hắn thường xuyên ăn cơm với cá khô khổ không thể tả, hiện tại hắn còn đang miên man với suy nghĩ về vận mệnh bản thân, có thể viết thành "ôm bắp đùi cụ ngoại ta leo đỉnh nhân sinh."