Liên minh Bang hội và các Ranker đã nhiệt tình hưởng ứng lời kêu gọi giúp đỡ của Crevon. Họ nhấn mạnh rằng họ đã nhận được rất nhiều từ Crevon và họ chia sẻ những mối quan hệ tình cảm sâu sắc với nó, nhưng sự thật, hầu hết họ đều chạy theo số TP mà Crevon đã bỏ ra.
Tất cả đều tập trung tại Nơi tận cùng thế giới ở phía Đông.
“…Đây không phải chuyện đùa đâu.”
Nhưng những tai ương mà họ phải đối mặt vượt xa dự đoán của họ về quy mô và sức mạnh. Bốn tai ương đã xuất hiện trên một khu vực rộng lớn có diện tích bằng đảo Jeju.
Medusa
Minotaur
Chimera
Cyclops
Người chơi nhìn chằm chằm vào những sinh vật trong thần thoại và truyền thuyết mà ai cũng từng nghe đến ít nhất một lần. Sự hiện diện áp đảo của chúng có thể làm rung chuyển cả trái đất. Những Người chơi không dám tiến lên mà chỉ có thể đứng nhìn từ xa.
"Huh? Đó là cái gì vậy?”
Đột nhiên, một giọng nói như trẻ con phá vỡ sự im lặng đầy căng thẳng.
Nó thuộc về Yi Jiyoon. Mọi người đều hướng sự chú ý về phía cô. Yi Jiyoon không hề nao núng, chỉ nhìn chằm chằm về một hướng.
Chẳng bao lâu sau, mọi người đều hướng ánh mắt về nơi cô nhìn.
Một cung thủ đứng trên đỉnh một ngọn núi dốc duyên dáng không tên.
Trên áo choàng của ông có khắc hình một bông hoa sen đen đang tung bay trong gió. Anh ta nhắm cây cung của mình vào cánh đồng rộng lớn bên dưới mà không để lại bất kỳ sai sót nào.
"…Hắc Liên"
Một loạt tiếng thì thầm—giống như những lời than thở—bùng nổ cùng lúc. Những người tập trung ở đây đều biết rất rõ về anh ấy.
Hắc Liên. Anh ấy đã quay lại. Rõ ràng mũi tên của anh ta xác định ai là kẻ thù.
Một làn sóng hoảng loạn nhỏ quét qua toàn bộ đám đông.
Mọi người đều nhìn anh kéo dây cung.
Một số cố gắng dựng lên một rào chắn, còn những người khác thì đã bỏ chạy.
Nhưng những mũi tên đã được bắn đi trước khi bất cứ ai kịp phản ứng.
Khi nghe tiếng mũi tên bay trong không trung, một số hét lên, một số khác ngã xuống đất.
Nhưng dù họ có chờ đợi bao lâu… cuộc tấn công mà họ chờ đợi đã không bao giờ đến.
Những mũi tên của Hắc Liên không nhắm vào họ.
Khi nhận ra điều này, hàng loạt lời xì xào nghi ngờ đã nổ ra. Những mũi tên của anh ta thực sự đã bắn theo hướng ngược lại, về phía Chimera, tai ương thứ 3 và nhóm quái vật ở gần nó.
Chwaaa…
Những mũi tên bắn ra trong một phát duy nhất chia thành nhiều đường khác nhau và xé nát đám quái vật một cách đáng sợ.
"…Wow."
“Đây có phải là… thật không?”
"Cái gì…."
Kỹ năng bắn cung của anh đã vượt qua phạm vi con người. Những mũi tên được chia thành năm đường đi khác nhau, di chuyển như thể chúng có trí tuệ riêng. Năm đường đâm xuyên qua hết con quái vật này đến con quái vật khác. Những mũi tên di chuyển như thể đang vẽ tranh trong không khí. Một hành động nhỏ tương đương với cái chết của ít nhất 10 con quái vật.
Gruooooo—!
Lũ quái vật gầm lên giận dữ trước đòn tấn công bất ngờ. Chúng lại bị bắn chết bởi những mũi tên. Tuy nhiên, lũ quái vật không hề sợ hãi, và những mũi tên cũng tiếp tục xuyên qua chúng không chút do dự. Sự thù địch bướng bỉnh của chúng không có tác dụng gì với những mũi tên.
Đó là lúc người chơi nhận ra rằng Hắc Liên đang giúp đỡ họ, mặc dù họ không rõ tại sao.
Trong trường hợp đó, thực sự không có lý do gì để họ phải sợ hãi như vậy.
Những bang hội có đầu óc đơn giản nhất là những người đầu tiên nghĩ như vậy và họ chạy đi. Họ là thành viên của bang hội Trung Quốc, 'Đế chế vinh quang' và bang hội Ấn Độ, 'Phi hành đoàn Mumbai'. Họ chạy đến nơi những mũi tên của Hắc Liên vừa bay qua. Để kiếm được TP, họ đã giết và xé xác những con quái vật còn sống dở chết dở.
Thấy vậy, các bang hội khác cũng sốt ruột lao vào, và những Người xếp hạng cao không còn lựa chọn nào khác ngoài việc buộc phải tham gia.
Đó là sự khởi đầu của một cuộc chiến.
**
Sếp tham gia cùng chúng tôi ngay sau trận chiến, một trận đấu quá vô tổ chức để có thể gọi là một cuộc chiến. Cô ấy đã hoàn toàn chuẩn bị sẵn sàng cho hành động, và tất cả chúng tôi đều lao về phía Python, tai ương duy nhất đang ở một mình.(ý là con này là tai ương duy nhất ko có lính)
Python thực chất là một con rắn khổng lồ, nhưng đầu của nó hơi giống đầu con người.
Nó đang rải chất dịch cơ thể và trứng của mình trong hẻm núi để đánh dấu lãnh thổ của mình.
“Bây giờ ta có thể lao vào và chiến đấu hăng say được không?”
Cheok Jungyeong hỏi khi ông ta bắt đầu duỗi người. Ông ấy dường như thừa nhận nó là một đối thủ đầy thách thức, khi thấy ông ta đã nỗ lực khá nhiều để giãn cơ. Cánh tay to bằng đùi và đôi chân rộng bằng cơ thể tôi di chuyển xung quanh một cách mạnh mẽ.
Kích thước cơ bắp to lớn của ông ấy khiến tôi tự hỏi số liệu thống kê của ông ấy hiện đang như thế nào.
Chỉ có một cách để thỏa mãn sự tò mò của tôi.
Tôi lấy Thư mục ra.
===
▷Thống kê chỉ số
*Chỉ số biến thiên
[Sức mạnh ??]
[Chống chịu ??]
[Tốc độ ??]
[Nhận thức 10.7]
[Sức mạnh phép thuật ??]
[Sức sống ??]
===
“…”
Thật không nói nên lời. Tất cả ngoại trừ chỉ số nhận thức của ông ta đều có dấu chấm hỏi, điều đó có nghĩa là tất cả chúng đều trên 11.
Ông ta có vẻ giống một con quái vật hơn cả Python.
“…Cậu đang nhìn gì vậy?”
Tất nhiên, không phải là chúng không có ý nghĩa gì. Cheok Jungyeong đã có được 'Hành quân bí mật', một kỹ năng đặc biệt giúp tăng cường các chỉ số thể chất và chỉ số cơ bản của ông ấy ngay cả khi từ đầu nó đã cao nhờ vào Gift của ông ấy.
“Ah~ tôi vừa hiểu ra một chuyện ấy mà.”
Cheok Jungyeong cười toe toét.
Guft của ông ấy là 'Kẻ thừa kế', thứ cho phép ông ấy nhớ lại ký ức kiếp trước. Và ở kiếp trước, anh là chiến binh Hoa Lang mạnh nhất.
“Nhưng cơ thể chúng ta được cấu tạo khác nhau nên cậu sẽ không bao giờ có thể giống tôi được đâu”
Cheok Jungyeong nhầm ánh mắt của tôi là dấu hiệu của sự ghen tị và nhận xét.
“…Đó không phải là ý của tôi đâu.”
“Heh, đừng có nói dối.”
"Sao cũng được"
"Oh?"
“Ông ồn ào quá đấy, Kyung.”
Sếp đã ngăn Cheok Jungyeong lại. Ông ta lẩm bẩm không hài lòng rồi im lặng.
Bây giờ là lúc diễn ra cuộc họp về nhiệm vụ của chúng tôi hiện tại.
Tôi tập hợp tất cả các mũi tên quặng đen của mình vào một nơi.
“Con quái vật đó khá cứng đấy, nên chúng ta không thể tấn công nó theo cách mình muốn. Mỗi người trong chúng ta sẽ phải đóng một vai trò cụ thể.”
Điều này là hiển nhiên đối với bất kỳ ai đã từng chơi MMORPG trước đây, nhưng sự hợp tác giữa các thành viên trong nhóm và chiến lược là những khía cạnh quan trọng nhất của một cuộc tấn công nhóm.
Cheok Jungyeong, người thích đấu solo, tỏ ra khá khó chịu, trong khi Jin Yohan mỉm cười và gật đầu.
"Tôi biết rồi. Nhưng chúng ta chỉ có bốn người thôi mà nhỉ.”
“Không, chúng ta có bảy lận.”
Vào đúng thời điểm đó, một tia sáng đen và một con chim săn mồi màu trắng xuất hiện, bị gió cuốn đi.
Sannuri và Spartan dừng lại cạnh tôi. Chúng mang theo Jain, người còn đang ngái ngủ, đi cùng.
“Haa… tôi muốn nghỉ ngơi một chút.”
Jain xuống ngựa, sửa lại mái tóc rối bù của cô.
Cuối cùng, tất cả mọi người—tôi, Sếp, Cheok Jungyeong, Jain, Jin Yohan, Spartan và Sannuri—đã có mặt ở đây.
“Vậy thì…”
Tôi bắt đầu phân công vai trò.
Để có thể hạ gục một con rắn lớn như vậy, tốt nhất là nên chia thành nhiều khu vực(?) khác nhau rồi chia ra tấn công. Và thế là Cheok Jungyeong được giao phụ trách phần đuôi, vốn là điểm mấu chốt của Python, Jin Yohan được phân về phía bên phải cơ thể, Sếp được phân về phía bên trái cơ thể, còn tôi thì được phân về phía đầu.
“Chúng ta có thể để những con quái vật khác ở gần đó cho Sannuri và Spartan.”
"…Còn tôi thì sao?"
Jain cúi đầu hỏi.
“Do cô di chuyến rất nhanh. Nên cứ hỗ trợ bất cứ ai cần đi."
“…Haaaammm. Được thôi"
Với một cái ngáp dài, chúng tôi chuẩn bị hành động.
Đầu tiên, Cheok Jungyeong bước tới.
“Vậy ý cậu là ta phải đi cắt bỏ cái đuôi đó đi trước à?”
"phải. Nhưng hãy cẩn thận đây, nó có thể bắn thuốc độc bằng đuôi của mình. Sẽ rất khó để kháng lại nó ngay cả với áo giáp của tôi.”
Cách cấp độ vật phẩm và cấp độ quái vật hoạt động có hơi khác nhau. Nói một cách đơn giản, cấp độ vật phẩm càng cao thì giá trị của vật phẩm đó càng cao. Ví dụ, tùy thuộc vào thuộc tính của nó, một thanh kiếm Lv.3 có thể được sử dụng để tiêu diệt quái vật Lv.6~8.
Nhưng kẻ thù của chúng tôi là con Python cấp 30. Áo giáp da dành cho lính đánh thuê Lv.6 của Cheok Jungyeong có lẽ sẽ không thể bảo vệ ông ta khỏi nọc độc của Python.
"Đừng lo lắng quá. Cơ thể ta còn cứng hơn bộ giáp này.”
Các mạch máu trong mắt Cheok Jungyeong đã bắt đầu nổi lên. Là một chiến binh, rõ ràng ông ta đang rất phấn khích khi được đối mặt với một trận chiến khốc liệt.
"Được rồi. Đi nào."
Tôi vừa dứt lời thù Cheok Jungyeong chạy ngay đi.
Koong, koong, koong, koong!
Tiếng bước chân của ông ta làm rung chuyển mặt đất, và mặt đất nơi anh ta bước chân nứt ra, làm những mảnh đất văng lên không trung.
“——!”
Cheok Jungyeong gầm và nhảy lên. Trong một giây, ông ta đã bay, hoàn toàn nhờ vào sức mạnh của đôi chân.
Tôi bắn mũi tên của mình ngay trước khi Cheok Jungyeong đáp xuống đuôi Python. Các thành viên khác của Đoàn kịch tắc kè hoa, Spartan và Sannuri đuổi theo ông ta với tốc độ gần như tương đương với mũi tên của tôi.
Cuộc tấn công đã bắt đầu.
**
[Nhóm 'Tắc kè hoa' là nhóm đầu tiên đánh bại tai ương. Tin tức này sẽ sớm được công bố.]
[Bạn nhận được Lõi Tai ương.]
[Bây giờ bạn có thể lên tầng 10 bất cứ lúc nào.]
[Bước vào 10F.]
[Cảnh báo! Nên 'lập nhóm' từ mức tầng 10 trở lên.]
Nhóm 'Đoàn kịch tắc kè hoa' đã lên đến tầng 10 mà không gặp khó khăn gì.
Tầng 10 hoàn toàn tối đen và chúng tôi không thể nhìn thấy vật gì như thể tầm nhìn của chúng tôi đã bị chặn. Hệ thống vẫn luôn tử tế lần này cũng im lặng.
“…Nơi này là cái quái gì thế?”
Giọng nói của Cheok Jungyeong tràn ngập không khí. Giọng nói của Sếp vang ngay sau đó.
“Ta không nhìn thấy gì cả.”
Nhưng tôi có thể.
Khi nói đến tầm nhìn, Gift của tôi là vô song. Mọi người có thể nói rằng đó là đặc quyền của tôi với tư cách là tác giả gốc.
Đầu tiên, tôi bước tới chỗ Sếp và nắm lấy tay cô ấy.
"…Ngươi là ai!?"
Boss hét lên và giật lấy cánh tay tôi. Cánh tay tôi cong sang hướng khác và chạm vào cơ thể cô ấy.
“Mọi người hãy cẩn thận! Ai đó đã cố nắm lấy tay ta! Ta đã bắt được hắn ta, nhưng—“
“Là tôi đây, Sếp.”
"…Eh?"
“Và nó đau lắm đó”
“O, oh. Ta xin lỗi."
Sếp ho khan rồi buông tôi ra. Tôi nắm lấy tay từng người một và tập hợp họ lại. Chẳng bao lâu sau, một hàng đã được hình thành do tôi dẫn đầu.
“Mọi người, đừng buông tay nhau ra đấy”
Tôi vừa nói vừa nắm chặt tay Sếp. Một câu trả lời tích cực đến từ phía sau.
Rồi đột nhiên…
—Chào mừng đến với tầng 10, Mê cung vô giác.
Một giọng nói kỳ lạ từ trên trời vang xuống và làm rung chuyển bầu không khí. Vì rõ ràng đó là giọng nói của quản trị viên nên chúng tôi ngay lập tức tập trung.
—Tôi là quản trị viên của tầng này. Tôi cho rằng bạn đến đây để tìm đường lên tầng 11.
Giọng nói lạnh lùng. Giọng điệu khó chịu của nó khiến tôi nổi da gà.
—Đường lên tầng 11 rất đơn giản. Bạn phải tìm đường thoát khỏi Mê cung vô giác.
“Phew….”
Tôi thở phào nhẹ nhõm. Trong tác phẩm gốc, chưa đầy 100 từ được dùng để mô tả tầng 10. Tôi đã lo lắng mọi thứ có thể đã thay đổi, nhưng may mắn thay, nó đã không thay đổi.
—Tuy nhiên, vô số cạm bẫy và quái vật đang chờ đợi bạn trong mê cung này, và bạn sẽ mất dần các giác quan khi càng đến gần lối ra. Giống như cách tầm nhìn của các bạn bị lấy đi vậy.
Quản trị viên tạm dừng một chút trước khi tiếp tục.
Giọng điệu của anh ấm áp và thân thiện hơn nhiều so với vừa rồi.
—Nhưng tôi cũng biết rằng các bạn là những người đầu tiên chinh phục được tai ương. Tôi tôn trọng những người như các bạn. Vì vậy, tôi đã đưa ra một quyết định khó khăn khi cho phép bạn giữ tất cả các giác quan của mình trong Mê cung vô giác để đổi lấy Lõi tai ương của các bạn.
Tôi cười khẩy trong im lặng.
Anh ta dám âm mưu chống lại chúng tôi khi anh ta chỉ là quản trị viên một tầng bình thường.
“Không, chúng tôi sẽ tự tìm lối ra”
-Cậu sẽ hối hận đấy. Tôi đã đi đến kết luận này sau nhiều lần cân nhắc. Trong hoàn cảnh bình thường…
"Không sao đâu. Chúng ta sẽ leo Tháp một cách công bằng.”
-…Ngu xuẩn. Chúc may mắn lần sau.
Giọng nói đột ngột dừng lại.
Tất nhiên, bóng tối vẫn còn vì chúng tôi không cung cấp Lõi Tai ương cho tên quản trị viên.
Khi giọng nói của quản trị viên biến mất, mọi thứ trở nên im lặng.
“Này, tôi có một câu hỏi.”
Đột nhiên, Cheok Jungyeong phá vỡ sự im lặng.
“Tại sao những quản trị viên này hay bất cứ thứ gì lại giúp chúng ta leo lên Tháp?”
Ngay lập tức, tim tôi lỡ nhịp. Câu hỏi thiếu suy nghĩ của Cheok Jungyeong đã đâm thẳng vào gốc rễ suy nghĩ của tôi.
“Tôi không biết… có lẽ vì họ đã chết rồi chăng?”
Câu trả lời cho câu hỏi của ông cần sẽ
được giải thích thêm.
Lấy tầng 8-3, Crevon làm ví dụ chẳng hạn.
Mặc dù những người cai trị tầng 8, Hoàng gia Atalos, có 'Lữ Bố', 'Lancelot' và các anh hùng khác trong lịch sử dưới sự kiểm soát của họ, nhưng họ đã không khuất phục được lũ quỷ. Điều này không phải vì họ theo đuổi những giá trị đạo đức và những thứ như chung sống hay hòa bình. Đơn giản là họ không có lựa chọn nào khác.
Một người chết là một người chết.
Những linh hồn như Lữ Bố và Lancelot từng sống trên Trái đất nhưng giờ đã chết không thể di chuyển ra ngoài khu vực được chỉ định của họ. Ngay cả Lữ Bố, người có phạm vi hoạt động rộng nhất, cũng chỉ có thể di chuyển trên [Tầng 8 Lực địa Crevon] và một số nơi của [Tầng 3 Prestige].
Tuy nhiên, các 'quản trị viên' đã thoát khỏi sự kiềm chế này. Đồng thời, họ nhận thức được rằng thế giới họ đang sống chỉ đơn giản là một phần của 'Tháp'.
Vì vậy, họ nhắm đến việc tái lập bản thân trong thế giới thực - Trái đất - hoặc mong muốn linh hồn của mình sẽ bị tiêu diệt hoàn toàn. Đó là lý do tại sao họ đã giúp đỡ hoặc cản trở Người chơi. Người chơi đóng vai trò quan trọng nhất trong sự hồi sinh và diệt vong của một quản trị viên.
“…Điều đó có nghĩa là cái quái gì vậy?”
“Ý tôi là, tôi cũng không chắc chắn. Bây giờ chúng ta hãy di chuyển thôi.”
Dù sao thì chúng tôi cũng đã bước một bước vào lối vào của mê cung tối tăm.
“Hãy giữ lấy người phía sau và đừng buông tay nhau ra. Tôi khá may mắn nên tôi chắc chắn sẽ tìm được lối ra. Chỉ cần tập trung vào việc không bỏ tay nhau ra là được. Nhất là ông đó, Cheok Jungyeong!”
“…Ha, cậu nghĩ ta ngốc à? Tại sao cậu lại chỉ nói có mỗi mình ta vậy?"
Tôi không trả lời và bắt đầu bước đi.
Tap, tap.
Tôi vẫn còn nghe rõ, phía sau có Boss đang nắm tay tôi đi theo.
Tôi bước đi trên con đường mà vận may của tôi đã chỉ ra.
Tuy nhiên, càng bước đi, các giác quan của tôi càng trở nên mù mờ hơn.
Chẳng bao lâu, thính giác của tôi đã biến mất…
Tiếp theo là xúc giác của tôi.
Tôi không còn phân biệt được mình đang đi hay đang chìm trong đầm lầy nữa.
Và bây giờ, tôi không thể không bắt đầu nghi ngờ về thị giác của mình, giác quan duy nhất còn nguyên vẹn của tôi….