Tôi nghiến răng và bước về phía trước. Tôi cảm thấy như mình sẽ quên cách bước về phía trước nếu quay lại, nên tôi chỉ bước về phía trước.
Đây có phải là phương pháp đúng không?
Tôi không biết. Bản thân câu hỏi này có thể là một cái bẫy nên tôi cứ bước đi.
Tôi dồn thêm sức mạnh vào bàn tay đang nắm tay Boss, mặc dù tôi không thể xác nhận điều gì do đã mất đi xúc giác.
Chẳng bao lâu sau, tôi đã hiểu được
khái niệm được gọi là rối loạn cảm nhận về thời gian.
Tôi đã đi bộ trong một khoảng thời gian không xác định mà chỉ có tầm nhìn của tôi là còn nguyên vẹn.
“…Haa, haa.”
Tôi dường như đã thoát khỏi mê cung trước khi kịp nhận ra, khi tôi bắt đầu nghe thấy hơi thở của mình một lần nữa.(khúc này main thật sự nghe lại được tiếng thở của bản thân đấy)
Sau đó tôi thấy mình đầy mồ hôi và máu. Không lâu sau, một cơn đau rát ập lên người tôi. Có vẻ như tôi đã dẫm phải vài cái bẫy trong khi tôi mất đi giác quan của bản thân.
“Tôi nghĩ chúng ta đã xong rồi.”
“Nhưng tôi vẫn không thể thấy được~ …Ah, chờ đã, cái gì thế này!? Có gì đó không ổn với cổ tay tôi!”
Jain thở hổn hển khi bước ra khỏi mê cung. Cô nhớ lại cách thở của mình và quay lại.
“Thuốc, tôi cần một lọ thuốc, Hajin~!”
Bàn tay của Jain đang lủng lẳng trên cánh tay cô ấy. Cổ tay của cô gần như bị cắt đứt.
“Ha…”
Tôi thở dài khi đưa cho Jain một lọ thuốc.
Cảm thấy như đang thiếu ai đó, tôi nhìn quanh. Đúng như tôi nghĩ, có một người đã biến mất. Boss, Jain và Jin Yohan đang ở phía sau tôi, nhưng người đáng chú ý nhất lại không có ở đó.
Cheok Jungyeong… ngay cả khi tôi đã cảnh báo ông ta rất nhiều lần…
“Đợi đã, Cheok Jungyeong không có ở đây.”
“Oh, cậu nói đúng~ Tôi biết điều này sẽ xảy ra mà. Tên ngốc đó.”
“…Tôi sẽ đi đón ông ta. Ở yên đây đi"
Trong thâm tâm tôi đồng ý với nhận xét của Jain và quay trở lại mê cung. Sếp, người vẫn đang nắm tay tôi, nói.
“Hajin, hãy để ta đi cùng cậu.”
“Không đâu, tôi đi một mình sẽ tốt hơn. Cô nên ở lại đây đi."
[Cảnh báo! Bạn nên ở yên nếu có thể.]
[Du hành trở lại mê cung sẽ bị trừng phạt]
[Quản trị viên tầng 10 cũng có thái độ thù địch với bạn. Anh ta đang giao những thử thách khắc nghiệt hơn cho nhóm của bạn.]
Tôi hẹn giờ ba phút trên smartwatch của mình và buông tay Sếp ra.
Cô ấy cố gắng nắm lấy tay tôi lần nữa nhưng tầm nhìn của cô ấy vẫn còn bị hạn chế.
“Hajin, cậu đâu rồi… nắm lấy tay ta… nghe lời sếp của cậu đi…” Sếp vùng vẫy trước khi ngã xuống.
"Tôi sẽ trở lại sớm thôi"
Tôi lại vào mê cung. Ngay khi bước đầu tiên của tôi, một cảm giác kỳ lạ mạnh mẽ hơn trước rất nhiều ập đến với tôi. Tôi di chuyển chân về phía trước trong khi cố gắng giữ cho bản thân không bị nôn.
Tôi tiếp tục bước đi trong khi chính tôi cũng không cảm thấy gì. Nhưng dù đã đi bộ rất lâu nhưng tôi vẫn không tìm thấy Cheok Jungyeong. Cuối cùng khi tôi quay lại, cảm thấy khó chịu, tôi chợt có một cảm giác kỳ lạ.
Đây có phải là tôi không?
Có phải tôi là chính tôi không?
—Hãy đưa cho ta Lõi Tai ương và cậu sẽ có thể dễ dàng tìm thấy người bạn đồng hành của mình.
Tôi thoát khỏi trạng thái sững sờ nhờ giọng nói của tên quản trị chết dẫm của tầng này. Tôi lắc đầu kiên quyết. Tôi nghĩ tôi đã nói điều gì đó nhưng tôi không thể nghe thấy giọng nói của mình.
—Đồ ngốc, ngươi sẽ không bao giờ thoát khỏi nơi này.
Tên quản trị viên biến mất ngay sau đó.
Vào lúc đó, một cửa sổ ba chiều hiện lên trên smartwatch của tôi. Đó là tiếng chuông báo hiệu đã ba phút trôi qua.
Dù quản trị viên có làm gì thì tôi vẫn có cách để bắt đầu lại lần nữa.
[Bạn đã sử dụng Đảo ngược thời gian.]
[Bạn quay lại quá khứ ba phút trước.]
Đây là lần đầu tiên tôi sử dụng [Đảo ngược thời gian] sau khi có được kỹ năng [Đồng hồ định mệnh]. Trong một khoảnh khắc, thế giới dường như đang nhấp nhô, khi một cảm giác kỳ lạ bao trùm lấy cơ thể tôi. Sau đó, thế giới quay ngược thời gian.
“Hajin, hãy để ta đi cùng cậu”
Thấy Sếp vẫn nói như vậy, tôi lắc đầu. Sau đó, tôi bước vào mê cung một lần nữa. Tôi nhớ lại con đường tôi vừa đi. Vì Cheok Jungyeong không có ở đó nên tôi đành phải chọn một con đường khác. Trải nghiệm sự vô nghĩa này ba lần là quá đủ với tôi rồi.
Tôi đi đến nơi mà tôi cảm thấy Cheok Jungyeong sẽ ở đó. Được hướng dẫn bởi sự may mắn của tôi, cuối cùng tôi đã tìm thấy ông ta.
Ông ta đang chiến đấu với một con quái vật nào đó.
Ngay cả khi tất cả các giác quan của anh bị cô lập, bản năng chiến đấu của ông ta dường như vẫn hoạt động rất tốt. Tôi không biết nên cười hay khóc trong tình huống này nữa. Tôi bước tới chỗ ông ta và kéo ông ta đi cùng. Sau đó, khi hết 15 giây, tôi lại thoát khỏi mê cung thêm một lần nữa.
"Cái gì?"
Cheok Jungyeong có vẻ bối rối và tôi vỗ vào ngực ông ta. Thwack! Giật mình, Cheok Jungyeong giơ tay lên che ngực.
“Tại sao ông lại đánh nhau vậy, Cheok Jungyeong?”
"Ta đã làm vậy à?"
"Đúng vậy!"
“…Um, ta không biết nữa. Có thể ta…?”
Tôi muốn nói điều gì đó, nhưng trước khi tôi kịp nói, một cơn đau dữ dội ập vào ngực tôi.
Koong—!
Tim tôi đập thình thịch. Ngay sau đó, cơn đau dường như bóp nghẹt mọi cơ quan nội tạng của tôi lan ra, cơ thể tôi bất lực ngã về phía sau.
Sau đó, tôi không thể nghĩ được gì nữa.
Ý thức của tôi bị cuốn đi bởi một làn sóng của sự đau đớn tột độ.
Tôi có thể thấy Jain và Sếp đang chạy về phía tôi. Họ vỗ vào má tôi và hét lên điều gì đó, nhưng giọng nói của họ không lọt được một chữ vào đầu tôi.
Một thông báo hệ thống xuất hiện trước mặt tôi.
[Bạn đã đạt đến giới hạn khi đảo ngược thời gian.]
[Cảnh báo! Hãy cảnh giác với lực lượng răn đe!]
Tác dụng phụ của Đảo Ngược Thời Gian.
Cuối cùng tôi cũng có thể tiếp tục suy nghĩ của mình.
Tôi cười không thành tiếng. Chắc chắn, kỹ năng này có tác dụng rất tốt, nhưng sử dụng nó ba lần liên tiếp có thể sẽ giết chết tôi.
Rất may, cơn đau trong cơ thể tôi dần dần biến mất khi Aether kích hoạt Quả cầu tái sinh sau khi cảm nhận được trạng thái đau đớn của tôi.
“Kim Hajin!”
Tôi lấy lại được thính giác và giọng nói của Sếp lọt vào tai tôi.
“Hajin, cậu ổn chứ?”
Jain cũng hỏi. Tôi đáp lại bằng một nụ cười cay đắng.
Sau đó, tôi quay lại và đối mặt với Cheok Jungyeong.
Ông ta tỏ vẻ hối lỗi và xấu hổ, gãi gãi sau đầu, không biết phải nói gì. Có thực sự ông ta đang suy ngẫm về lỗi lầm của bản thân không.
“Tất cả đều là do tên khốn đó.”
Tôi chỉ vào Cheok Jungyeong bằng ngón tay run rẩy của mình. Sếp, Jain và Jin Yohan đều nhìn ông ta với vẻ mặt nghiêm túc.
**
…Tuần tiếp theo, chúng tôi vượt qua tầng 11 và tầng
12.
Cuối cùng tôi đã nhận được phần thưởng mà đáng lẽ ra phải là của Suho, nhưng dù sao thì chúng cũng chẳng có gì đặc biệt cả. Dù sao thì nếu Suho cần thứ gì đó, tôi cũng có thể đưa nó cho cậu ấy sau.
Theo ghi nhận, tầng 11 và 12 là sân đấu solo có thể chiến nhiều lần. Người chơi chỉ phải đánh bại nó một lần để leo lên và họ có thể xem lại nó và thử thách nó ở độ khó cao hơn để nâng cao kỹ năng của mình.
“Huaaaaa….”
Dù sao đi nữa, chúng tôi hiện đang ở tầng 13.
Tầng 13 rất yên bình, chúng tôi ở trong một căn nhà gỗ nhỏ có phòng khách và một phòng ngủ.
“Tháp này có bao nhiêu tầng vậy?”
"Ai mà biết?"
Tôi đáp lại câu hỏi của Cheok Jungyeong một cách cộc lốc. Ông ta không nói gì vì vẫn còn cảm thấy có lỗi chuyện xảy ra ở tầng 10.
“…Thật à~? Tôi nghĩ Hajin cái gì cũng biết chứ.”
Jain cười toe toét và nói. Đúng lúc đó, giọng nói của Sếp đột nhiên vang lên trong đầu tôi. 'Hajin có thực sự là Hồi quy giả không? Kiến thức và kinh nghiệm mà cậu ấy đã thể hiện cho đến bây giờ chỉ có thể được giải thích bằng cách này…'
“…?”
Tôi nghiêng đầu nhìn Sếp, người đang nhìn tôi chằm chằm trong khi vuốt ve đầu Spartan.
"…Ah."
Rất nhanh tôi đã hiểu ra. Tôi đang được kết nối với Spartan và các giác quan của Spartan đã vượt xa con người từ lâu. Khi cậu nhóc này ở trạng thái tốt, có lẽ nhóc ấy có thể đọc được suy nghĩ của người khác.
Về những gì tôi vừa nghe được, có lẽ là Spartan đọc được suy nghĩ của Boss.
“Tôi không phải là Hồi quy giả”
“…?!”
Boss rùng mình khi nghe những gì tôi nói. Về mặt kỹ thuật, tôi đã quay ngược thời gian ba phút, nhưng điều đó rõ ràng không được tính. Nó cũng đã gần như giết chết tôi.
Suy nghĩ của Boss lại vang lên trong đầu tôi một lần nữa, 'Cậu ấy thậm chí có thể đọc được suy nghĩ của mình với tất cả những trải nghiệm của cậu ấy...'
"Cô sai rồi."
“…C-Tôi đã sai cái gì chứ? Hãy giải thích điều đó trước đi”
“Chỉ cần biết rằng cô đã sai là được~”
Tôi lắc đầu và nằm xuống. Một chiếc đồng hồ đang tích tắc ở phía trên.
[Tầng 13, Khu Nghỉ Ngơi, 63:23:34]
Tick—Tick—
Mục tiêu của tầng 13 rất đơn giản.
[Vượt qua thử thách tinh thần.]
Trong 100 tiếng, chúng tôi được tự do nghỉ ngơi tại đây. Thử thách duy nhất của tầng này là chúng tôi sẽ gặp phải những cơn ác mộng kinh hoàng nếu ngủ quên.
Tôi đã thức được khoảng 37 tiếng đồng hồ. Nếu ở một mình có lẽ tôi đã ngủ quên từ lâu rồi. Tôi rất biết ơn vì tôi có những người bạn đồng hành để trò chuyện.
“A~ chán quá—! Tôi sẽ— tập— luyện—!”
Cheok Jungyeong gầm lên và lao ra ngoài. Jin Yohan ngước nhìn ông một cách sắc bén.
“Muốn đấu tập không?”
“…Tất nhiên rồi, đi theo ta”
Hai người rời đi, Jain cũng đi theo xem hai người họ đấu với nhau.
Họ vẫn tràn đầy năng lượng ngay cả sau khi thức hơn 37 tiếng. Ngay từ đầu, họ là loại người có thể thức suốt 100 tiếng mà không gặp bất cứ vấn đề gì.
Tuy nhiên…
"…Mình buồn ngủ quá"
Tôi thì khác. Một phần vì tôi đã quen với việc ngủ đủ giấc, một phần bởi vì tôi đã sử dụng [Đảo ngược thời gian] một lần ở tầng 10 và một lần ở tầng 12, cơ thể tôi đang ở trong tình trạng rất tồi tệ. Vì nhóm của Aileen và nhóm của Kim Suho đều sẽ sớm đuổi kịp nên chúng tôi phải tập trung leo Tháp mà không được nghỉ ngơi một giây phút nào.
“…Ham.”
Tôi ngáp.
Sếp, người đang nhìn tôi chăm chú, hỏi.
"Cậu buồn ngủ à?"
"…Phải"
“Chính cậu là người đã nói chúng ta không nên ngủ đấy”
"Tôi biết."
Tôi đã giải thích rằng ngủ ở đây sẽ gặp ác mộng, họ sẽ được xem lại những ký ức đau buồn và đau buồn nhất của bản thân.
Xào xạc—
Có vẻ như tôi không phải là người duy nhất cảm thấy buồn chán khi Sếp bò đến một ngăn kéo ở góc căn nhà gỗ. Cô lấy ra một bộ bài từ bên trong.
"…Muốn chơi một trò chơi không?"
“Không, tôi không thể thua được, nên nó sẽ chỉ khiến tôi buồn ngủ hơn mà thôi.”
“…”
Tôi đã nghĩ đến việc đấu tập với một thành viên khác nhưng nhanh chóng gạt bỏ ý định đó đi. Tôi có thể tỉnh táo trong lúc đấu, nhưng chắc chắn tôi sẽ ngất xỉu sau đó.
“Auu….”
Tôi đã trải qua ba giờ tiếp theo trong trạng thái bàng hoàng.
Lúc này, tôi không chắc việc thức hay ngủ là một thử thách.
Tôi ngáp và nhìn lên trần nhà. Tôi buộc mí mắt đang nhắm chặt của mình mở ra. 'Đừng ngủ. Đừng ngủ….'
“…!”
Tôi đã mở đôi mắt của mình.
Một trần nhà màu trắng phía trên tôi. Điều đầu tiên xuất hiện trong đầu tôi lúc này là, 'Mình phải viết chương tiếp theo.'
"Mấy giờ rồi nhỉ…."
Tôi với lấy chiếc điện thoại ở cạnh gối của mình lên. Bây giờ là 6 giờ chiều. Chỉ còn 5 tiếng nữa là đến hạn nộp bản thảo. Tôi lẽ ra phải dành thời gian để hoàn thành chương này.
“Auu, mình đã ngủ được 8 tiếng rồi à?”
Tôi rên rỉ và nâng cơ thể của mình lên. Dù đang rất vội nhưng tôi có một thói quen khi thức dậy mà tôi không bao giờ không làm – duyệt Internet trên điện thoại.
—Hajin~ Con vẫn còn ngủ à?
Giọng của ai đó vang lên từ ngoài cửa phòng tôi.
Tôi nghiêng đầu, rồi nhìn quanh. Đây thực sự là căn hộ một phòng ngủ của tôi. Chiếc giường thoải mái hơn bình thường. Vậy ai đang ở bên ngoài?
Drrk—
Trong lúc tôi đang suy nghĩ, cánh cửa mở ra, một bóng dáng quen thuộc mang theo mùi thuốc lá xuất hiện.
Đôi mắt tôi mở to trước vị khách bất ngờ.
"Bố?"
“Đừng ngủ ban ngày nữa và hãy dậy đi. Bố mang đồ ăn tới này”
Sắc mặt của bố có chút mờ mịt. Tôi không nghe tin gì về việc ông ấy sẽ đến thăm tôi, nhưng tôi không quá ngạc nhiên vì đây không phải là chuyến thăm bất ngờ đầu tiên của Bố hoặc Mẹ tôi.
Đột nhiên, tầm nhìn của tôi trở nên mờ ảo.
'Có chuyện gì xảy ra với mình vậy…?'
Tôi dụi mắt.
Những giọt nước mắt rơi xuống. Tôi đã khóc trong vô thức.
Tại sao tôi lại khóc?
Và tại sao trái tim tôi lại đau thế này?
“…jin.”
Vào lúc đó, một giọng nói nhẹ nhàng lọt vào tai tôi. Đó là loại âm thanh vo ve mà một con muỗi tạo ra.
"Cái gì đây?"
Tôi cau mày và dỏng tai.
"Con đang làm cái gì vậy hả? Ra khỏi giường của con ngay đi"
“…Ah, vâng, Bố. Dù sao thì Bố cũng có nói là Bố có mang theo thịt bò đến mà nhỉ~?”
Tôi hỏi với giọng dễ thương khi nhảy ra khỏi giường. Mẹ đang ngồi trong phòng khách nấu thịt bò.
“Mẹ ~”
Tôi chạy tới ôm lấy bà ấy. 'Con có mùi ghê quá, đi tắm đi.' Ngay cả khi bà ấy nói điều đó, cô ấy vẫn nở một nụ cười trên khuôn mặt.
“Con đang làm gì ở đây thế? Bố con cũng đang ở đây đấy.”
“Chúng ta vẫn còn thời gian mà. Con lúc nào cũng đặt đồ ăn bên ngoài, phải không? Bọn ta nghĩ bọn ta sẽ đãi con một bữa ăn tại nhà. Bọn ta cũng mang theo một số món ăn phụ nữa. …Mà con đi rửa mặt trước đi.”
“Vâng ạ~”
Tôi chạy vào phòng tắm và đứng trước bồn rửa.
Tôi đang định bật vòi… thì tôi dừng lại.
Mặc dù Bố Mẹ đều ở đây nhưng hôm nay cũng không có gì khác biệt so với mọi ngày. Nhưng vẫn… vì lý do nào đó, tôi cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Tôi từ từ ngẩng đầu lên và nhìn vào gương.
“…?”
Tôi trong gương đang khóc. Nước mắt của tôi dường như đã chảy xuống khắp cơ thể và tay tôi cũng đang run rẩy.
Tôi không thể hiểu được tại sao bản thân lại như vậy.
Tại sao tôi lại khóc?
Tôi cảm thấy có gì đó không đúng...?
…Hajin.
Vào lúc đó, tôi bắt đầu nghe thấy nhiều điều.
"…Cái gì vậy?"
– Con định ở trong đó bao lâu nữa vậy? Thịt đã nấu xong rồi này!
“Ah, vâng, tôi ra ngay đây.”
Nghe Bố nói, tôi tắm rửa xong rồi rời khỏi phòng tắm.
Một bữa ăn thịnh soạn đã được chuẩn bị trên bàn phòng khách. Mới ngủ dậy mà lúc nào cũng là thời điểm thích hợp để ăn thịt bò. Tôi không thể hạnh phúc hơn khi đút cơm và thịt bò vào miệng.
Ăn cơm cùng Bố Mẹ khiến tôi rất vui. Hạnh phúc đến nỗi nước mắt tôi trào ra.
“…Hajin.”
"Vâng?"
Sau khi tôi ăn xong bát cơm, Bố đột nhiên gọi tôi một cách nghiêm túc.
Đó là giọng điệu của ông ấy khi ông ấy muốn bàn luận về cuộc sống hiện tại của tôi. Tôi ngồi thẳng dậy, chuẩn bị cho một bài giảng dài đằng đẵng của Bố. Nếu tôi muốn trốn thoát, tôi luôn có thể lấy thời gian của bản thân ra như một cái cớ.
Tuy nhiên, Bố đã nói một điều mà tôi không thể hiểu nổi.
“Đã đến lúc con phải quay lại rồi”
Tôi nghiêng đầu. Quay lại? Đây là nhà của tôi, Bố và Mẹ cũng ở đây.
…Kim Hajin!
Một tiếng hét lọt vào tai tôi.
“Trở về? Oh, ý Bố là công việc của con ạ? Đừng lo về nó mà, hạn chót nộp bản thảo là hơn 4 tiếng nữa lận”
"Bố con nói phải đây. Con có thể trở về nhà lâu hơn nhiều hơn. Dù sao thì ta và Bố con cũng rất muốn gặp con”
Mẹ huých vai Bố khi nói điều đó. Bà ấy có vẻ muốn nói chuyện với tôi nhiều hơn nên cũng huých vai tôi hỏi tôi có muốn ăn thêm bát cơm nữa không.
Bây giờ tôi đã quá quen với thói quen của bà ấy.
"Vâng,
con muốn ăn thêm”
“Oh đúng rồi, Hajin, con nên về nhà ít nhất một lần một tuần. Dù sao thì con cũng đâu có bận đến thế đâu"
Đó là điều bà ấy thường nói mỗi khi đến đây. Bình thường tôi sẽ nói rằng tôi quá bận với việc xuất bản tiểu thuyết nhiều chương nên không thể đi được, hoặc phàn nàn rằng bà ấy đang cằn nhằn tôi, nhưng hôm nay…
“…Con sẽ làm vậy, bắt đầu từ tuần sau.”
Đó là những gì tôi muốn nói.
Đúng lúc đó Bố chen vào.
“Điều đó rất tuyệt, nhưng con vẫn nên quay lại ngay bây giờ đi.”
“…Gần đến hạn nộp bản thảo rồi, nhưng con vẫn còn—”
"Không phải như thế."
Bố ngắt lời tôi. 'Tôi chỉ có thể nói với độc giả rằng tôi bận và cũng trì hoãn chương này...' Khi tôi trừng mắt nhìn Bố với suy nghĩ đó, tôi giật mình.
“Không phải như vậy, Hajin.”
Ông đang nở một nụ cười cô đơn và cay đắng.
—Kim Hajin!
Một tiếng hét rõ ràng vang lên.
Lần này, nó lấp đầy toàn bộ căn phòng.
“Đã đến lúc con phải quay lại rồi.”
“Kim Hajin! Thức dậy!"
Trong khoảnh khắc đó, mắt tôi đột nhiên mở to. Căn phòng chung cư của tôi và mọi thứ bên trong nó đều hút vào mắt tôi. Các giác quan và hơi thở của tôi đều dừng lại.(có ai đọc khúc này mà khóc giống tui không)
Tôi nhanh chóng hít một hơi thở lại một cách khó khăn.
Tôi không thể nhìn thấy gì vì mọi thứ trước mắt đều mờ mịt. Khóe mắt tôi ươn ướt, nước mắt vô tình trào ra.
“…Haa.”
Nhưng chẳng bao lâu sau, cùng với tiếng thở phào nhẹ nhõm của ai đó, một bàn tay thô ráp nhẹ nhàng chạm vào mắt tôi. Bàn tay ấy lau đi những giọt nước mắt của tôi.
“Cậu dậy rồi.”
Lúc đó tôi mới nhìn thấy người phụ nữ đã bảo vệ tôi.
“Có đau không?”
“…”
“Cậu có thể từ bỏ nếu muốn.”
Tôi bàng hoàng nhìn cô ấy.
Tôi không thể nghĩ được gì.
Có vẻ như tôi đã có một sự hiểu lầm nghiêm trọng. Rằng nếu tôi ngủ quên ở nơi này, ký ức đau buồn nhất sẽ lại hiện về.
"…Ah.'
Nước mắt trào ra từ tận đáy lòng. Căn phòng khách nhỏ nhưng hạnh phúc nơi tôi đang ở và những người tôi yêu thương nhưng không thể bày tỏ tình yêu hiện lên trong đầu tôi.
Những giấc mơ vui buồn lẫn lộn chính là vì chúng không thể thành hiện thực.
Không thể chịu đựng nỗi buồn này, tôi đã khóc.
Tôi lấy tay che mắt và khóc.
Tôi đã khóc thành tiếng lần đầu tiên kể từ khi trở thành Kim Hajin ở thế giới này.
Những âm thanh mà ngay cả tôi cũng không thể hiểu được phát ra từ miệng tôi. Nghe như thể tôi đang rên rỉ. Những âm thanh đó khiến cả cơ thể và trái tim tôi lay động.
…Sau một khoảng thời gian không lâu sau, tiếng khóc của tôi chuyển thành thút thít, và không biết bao lâu nữa nước mắt của tôi đã ngừng hẳn.
Sau khi định thần lại, tôi nở một nụ cười ngượng nghịu.
Sếp vẫn đang nhìn xuống tôi.
"Bây giờ cậu đã ổn chưa?"
Tôi gật đầu với một tiếng thở dài nhẹ.
“…Ah, nó xấu hổ lắm… nên đừng ngủ gật như tôi đấy, Sếp.”
Sếp im lặng nhìn tôi. Đôi mắt bình tĩnh của cô đang nhấp nháy một tia ánh sáng phức tạp.
“Điều đó đau đớn hơn tôi nghĩ.”
Tôi giơ tay lên và đặt nó lên ngực mình. Nhịp tim của tôi dường như vang vọng khắp cơ thể tôi.
“…Hajin.”
Sếp thì thầm tên tôi và nắm lấy tay tôi. Hơi ấm của cô ấy bao bọc lấy bàn tay tôi.
Sếp nhìn tôi rồi nói.
"Ta xin lỗi."
Giọng cô run rẩy và nghẹn ngào.
Cô ấy xin lỗi về điều gì? Tôi nhìn vào mắt cô ấy và bối rối.
Sau đó, Sếp nở một nụ cười cay đắng và nói với vẻ chán nản.
“…Đừng quá buồn về nó”