Thông báo: bắt đầu từ ngày hôm nay, ngày 1/6, nhóm bọn tôi sẽ đăng 3 ngày 1 chap đến hết ngày 31/8.
Xin chân thành cảm ơn các bạn đã ủng hộ cho truyện, mời các độc giả đọc truyện.
trans: bản dịch của bọn mình vẫn sẽ còn có sai sót, nên mọi người hãy góp ý để bọn mình sửa ạ.
————————————————————
「Tớ nghe nói rằng cậu là fan số #1 của Fenrir.」
Lời phản hồi tới sau 5 phút kể từ lúc tôi gửi tin nhắn.
CaptainBritain: 「Ý của cậu là sao?;; ㅋㅋ;;??;;」
Thông qua tin nhắn của cô ấy, tôi có thể dám chắc cô ấy đang rất bồn chồn lo lắng. Tôi mỉm cười và gõ câu trả lời của mình.
「Tớ nghe được nó từ Cung Thủ Thánh. Tớ chắc rằng cậu nói vậy là vì muốn trở nên thân thiết hơn với cô ấy. 」
Tôi có thể tưởng tượng ra mọi chuyện đã diễn ra như thể nào.
Rachel rất có thể đã không nói được gì mấy với Jin Seyeon khi họ lần đầu gặp nhau, mà chỉ có thể ngây người nhìn cô ấy trong sự ngưỡng mộ. Rồi sau đó, trước khi họ tách ra, cô cuối cùng cũng đã lấy hết can đảm để hỏi Jin Seyeon biệt danh của cô ấy, để cô có thể thêm cô ấy vào danh sách bạn bè. Mặc dù không thể trực tiếp nói ra điều gì, nhưng Rachel chắc chắn đã nhắn ra hàng tá tin nhắn vào sau buổi đó.
CaptainBritain: 「…Cậu đã gặp Anh Hùng Jin Seyeon-nim à?」
「Đúng vậy, cô ấy và tớ đã nói chuyện trực tiếp với nhau.」
Có vẻ như đó là một cú sốc lớn với cô ấy, không một lời nhắn nào đến từ Rachel sau một lúc dài.
Tôi gọi Spartan trong khi tôi chờ đợi. Có một nhiệm vụ mà tôi cần cậu ta làm trong khi tôi quay trở về Trái Đất.
“Spartan.”
—Pururu.
“Nhóc có thể nhìn thấy gã điển trai mà ta đang nghĩ đến không?”
Tôi nghĩ đến Kim Suho trong đầu. Mái tóc nâu mượt, đôi mắt trong và sâu như đại dương, và đường nét gương mặt sắc cạnh và rõ ràng. Sự xuất hiện của cậu ấy đơn giản là làm lấn át mọi thứ xung quanh.
“Tên cậu ấy là Kim Suho. Hãy để ý đến cậu ấy.”
—Pururu.
Spartan dường như gật đầu một cách miễn cưỡng. Spartan dường như đã trưởng thành hơn một chút khi nó đã trở nên nghe lời hơn so với trước đây.
“Giỏi lắm... À đúng rồi.”
Tôi vào trong nhà đấu giá để kiểm tra.
[Nhà Đấu Giá]
Nhờ có tất cả những vật phẩm từng sử dụng mà tôi đã bán, thứ hạng của tôi trong nhà đấu giá đã đạt đến bậc cao nhất (CaptainBritain là khách hàng số #1 của tôi). Tuy nhiên, so với mọi người thì tôi hiếm khi mua các vật phẩm trong nhà đấu giá. Sau cùng thì tôi có thể chỉ cần làm là tự mình làm ra chúng.
Nói là vậy...
[Tìm kiếm: Áo Choàng Tàng hình]
[Có tất cả 2 vật phẩm được tìm thấy.]
‘Phù phép’ là thứ mà tôi chưa thể làm được. Thêm một hiệu ứng ma thuật theo ý của mình là rất khó, và cho dù tôi có thành công thì nó cũng sẽ không hoạt động được lâu.
Vì vậy, tôi cần phải mua vật phẩm phù phép.
[Lv.6 Áo choàng tàng hình]
[Giá thầu hiện tại – 11.000TP]
[Mua ngay lập tức – 35.000TP]
[Thời gian tới khi cuộc đấu giá kết thúc – 3:13:23]
Tôi nhấn vào ‘mua ngay lập tức’. Mặc dù giá của nó lên tới 35.000TP, nhưng tôi không thiếu tiền cả ở bên trong lẫn bên ngoài Tháp.
[Bạn đã mua Áo choàng tàng hình Lv.6]
Sau khi mua Áo choàng tàng hình, tôi cắt nó ra để vừa vặn với cơ thể của Spartan. Bằng sự khéo léo của tôi, chỉ tốn mất mười phút cùng với một cây kéo.
Sau đó tôi cho Spartan mặc vào chiếc áo choàng đáng yêu mà tôi cắt ra.
“Nếu nhóc gặp nguy hiểm, chạy trốn ngay lập tức, được chứ?”
—Pururu.
“Giỏi lắm.”
Sau đó, tôi liếc qua tin nhắn. Nhìn thấy Rachel vẫn chưa trả lời, tôi xem qua vật phẩm khác trong nhà đấu giá.
[Tìm kiếm: Sách Tiếp Nhận Kĩ Năng Đặc Biệt – Phù Phép]
[Có tất cả 0 vật phẩm được tìm thấy.]
“Haizz, khi nào thì nó mới xuất hiện?”
Tôi không biết là do nó thực sự hiếm hay là do mọi người đã mua nó ngay khi nó xuất hiện (có lẽ là do cả hai), nhưng [Sách Tiếp Nhận Kĩ Năng Đặc Biệt – Phù Phép] vẫn không tìm thấy được trên nhà đấu giá. Nó chính là thứ sẽ là mảnh ghép hoàn hảo mà tôi cần để bổ sung cho khái niệm overpowered-weapon của tôi.(Trans: định buff thêm cho vũ khí nữa à)
“...Mình có nên thử tung thêm xúc xắc không nhỉ?”
Tôi đột nhiên nghĩ ra một ý tưởng. [Xúc xắc ngẫu nhiên], kĩ năng thưởng mà tôi nhận được từ tấm vé đen, giờ đã lên level 6. Tới giờ, tôi không còn mong đợi gì nhiều với chiếc xúc xắc mà tôi hằng ngày tung ra. Tôi đang ở nửa cuối của Tháp, đây thực sự không phải là vật phẩm mà tôi có thể thiếu vào lúc này.
“Thôi thì, thử thì cũng chả chết... Thôi nào Phù Phép.”
Tôi chẳng còn gì để mất khi cố thử cả.
Tôi lấy 4 viên xúc xắc ra từ trong kho đồ và tung chúng trong khi nghĩ về Phù Phép.
Có lẽ bởi vì Xúc Xắc Ngẫu Nhiên hiện tại có level cao, nên cả bốn viên xúc xắc đều trở thành sách kĩ năng. Tất nhiên, khả năng Phù Phép xuất hiện trong số chúng là vô cùng thấp.
“...Huh?”
Tôi nghiêng đầu khi nhìn vào một trong số bốn quyển sách kĩ năng.
[Sách Tiếp Nhận Kĩ Năng đặc biệt Lv.3 – Phù Phép Tứ Sắc]
“Được luôn à?”
Nó thậm chí là còn là Phù Phép ‘Tứ Sắc', nghe có vẻ còn tốt hơn cả Phù Phép thông thường.
“...Mình thực sự chỉ cần tung xúc xắc thôi à? Sao mình ngu thế nhỉ?” (edit:chỉ số thông minh của anh có cao đâu =))) )
===
[Phù Phép Tứ Sắc Lv.3]
○1. Truyền Ma Thuật Cường Hóa – Bạn có thể phù phép hiệu ứng ma thuật hiệu quả hơn.
○2. Thuộc tính tứ sắc – Có thể truyền tối đa 4 thuộc tính mà người sử dụng sở hữu vào trong vật phẩm.
===
Chắc chắn là rất đáng để học cái này. Tôi sử dụng sách kĩ năng ngay lập tức.
Khi đó, con tàu bắt đầu từ từ chậm lại.
—Chúng ta đang đến tầng 26. Mọi người, hãy chuẩn bị.
Giọng của tàu trưởng vang lên cùng lúc tôi nhận được tin nhắn.
CaptainBritain: 「Hãy gặp nhau vào tuần tới…」
Vì lí do nào đó, dường như cô ấy hơi uể oải.
**
[Tầng 26, Chân Quỷ Giới] (trans: quỷ giới thực thụ)
Kim Suho xuống khỏi đoàn tàu. Một lớp sương mù dày và mặt đất màu tím đón chào cậu ta.
“...Một con quái vật không tưởng đang ẩn nấp ở đây.”
Có một tấm biển ở nhà ga, Kim Suho đọc to nó ra.
“Này, có phải cậu đang định tiếp tục leo tiếp không vậy?”
Yi Yeonghan, người đứng cạnh cậu, hỏi trong khi cơ thể đang run rẩy.
“Nhà Fermuns đã rời đi, và thậm chí cả Chae Nayun cũng quay về nhà, vậy tại sao cậu còn định leo Tháp tiếp?”
Nhà Fermuns nói rằng họ gặp phải rắc rối với gia đình của họ và rời tầng 24 với lời nhắn rằng họ sẽ quay lại. Họ rất có thể đang chiến đấu với lũ quái vật ở Ý vào lúc này.
“Tớ phải tiếp tục đi.”
“Tại sao? Tháp có biến mất cho dù cậu có chờ lâu hơn một chút đâu. Cũng chả sao nếu cậu chờ đợi cho đến khi mạnh hơn mà.”
Yi Yeonghan dường như sợ phải đi lên cao hơn.
“Ừ thì... chỉ là...”
Tuy nhiên, không chút do dự, Kim Suho nhìn chằm chằm lên ‘Tháp Quỷ Vương’ đang đứng sừng sững cao lớn ở phía xa kia.
“Tớ nghĩ mình phải leo đến nó.”
Nhìn vào Tháp Quỷ Vương, có một thúc dục mạnh mẽ trỗi dậy trong tâm trí cậu. Dường như lí do mà cậu tới Trái Đất đang nằm trong đó.
“Nhưng tại sao?”
“Tớ không biết.”
“Cậu vừa nói gì vậy?”
“Này~”
Khi đó, một giọng nói quen thuộc vang lên tới chỗ Yi Yeonghan và Kim Suho. Đó là Aileen, một ‘Long Nhân’.(Trans: long nhân lùn=)) )
“Cậu có một mình thôi, đúng không? Vậy thì có muốn gia nhập với bọn tôi không?”
“...Um, chào? Cậu có thấy tôi không đấy?”
Đôi mắt của Aileen chỉ dính lên mỗi Kim Suho. Cảm thấy hơi bị xúc phạm, Yi Yeonghan tự chỉ vào bản thân.
Aileen nói, “Tôi nhìn thấy cậu, nhưng vì lí do nào đó, tôi không nghĩ cậu sẽ muốn leo lên cao hơn.”
“...Đâu, tôi có mà.”
Yi Yeonghan nắm lấy cánh tay của Kim Suho. Cậu chả sợ bất kì thứ gì nếu như cậu có thể vào tổ đội của Aileen. Kim Suho thầm cười khúc khích trong lòng.
“Tôi đi cùng với Kim Suho. Chúng tôi là một đội.”
“....Ờ vậy, thì được. Vậy, cậu có đi cùng với bọn tôi không?”
Kim Suho định gật đầu đồng ý nhưng khựng lại khi nhìn Shin Jonghak đang đứng cạnh Aileen, đang chăm chú nhìn cậu.
“Ah, cậu ta cũng ổn với việc đó.”
Aileen chỉ vào Shin Jonghak và nhún vai. Đúng như cô ấy nói, Shin Jonghak không có vẻ gì phản đối ý tưởng. Yi Yeonghan bối rối. Shin Jonghak định sẽ thành một đội với Kim Suho? Có phải là cậu ta đã bị nuốt trọn bởi song trùng của mình không?
“Nếu vậy, tôi đồng ý.”
Kim Suho gật đầu, và một cảnh báo hệ thống nổi lên.
[‘Aileen và những đứa trẻ’ mời bạn vào tổ đội.]
[Bạn có chấp nhận không?]
Kim Suho nhấn vào có.
Cứ như vậy, Kim Suho, Jin Seyeon, Shin Jonghak, Aileen, Yi Yongha, và Yi Yeonghan đã trở thành thành viên của tổ đội.
“Lựa chọn tốt lắm. Đúng như tôi nghĩ, cậu biết nên nắm lấy chiếc dây thừng nào. Tôi có nghe rằng cậu có một thuộc tính hoàn toàn là ánh sáng.”
“Vâng, đúng vậy.”
Sức mạnh ma thuật của Kim Suho 100% hoàn toàn là thuộc tính ánh sáng. Nghe vậy, Aileen cười vui vẻ.
“Hehehe, ta thích thế. Nhóc, cậu đã nghĩ về việc gia nhập Ngôi Đền Công Lý chưa?”
“Không, chuyện đó....”
Vào lúc đó.
Koong, koong, koong.
Những bước chân đầy nặng nề, một người đàn ông lớn như bức tượng khổng lồ đi ra từ con tàu. Theo tự nhiên, đầu của Aileen quay sang phía hắn ta. Khi đó, lông mày cô nhíu lại.
“....Là hắn.”
Hai từ đó mang theo nhiều ý nghĩa.
Phần lớn các Ranker đều rất sợ dù chỉ có chạm phải người đàn ông này. Tuy nhiên, Aileen bước tới chỗ gã khổng lồ thân thép này, người to lớn hơn hầu hết con người...
Nhanh chóng, Cheok Jungyeong cũng nhận ra những bước chân mạnh mẽ của cô.
“Này.”
Aileen đứng ngay trước mặt người đàn ông cao hơn ít nhất 60 cm so với cô.
“....Ngươi muốn cái gì?”
Giọng trầm đục của Cheok Jungyeong vang lên. Aileen nhận ra khó có thể nhìn thấy mặt hắn, nên cô nâng thân mình lên bằng ma thuật. Đứng trên một đám mây ma thuật mịn màng, cô nhìn hắn, mắt chạm mắt.
Cheok Jungyeong ngơ người nhìn chằm chằm vào Aileen.
“Gì đây, ngươi muốn ta húc đầu người hả? Hộp sọ và não của ngươi sẽ bị nổ tung cùng lúc đấy.”
“Im mồm. Nói cho ta biết tên Hắc Liên đang ở đâu?”
Cheok Jungyeong cau mày.
“Hắc Liên?”
“Đúng rồi. Ngươi nghĩ ta thấy hứng thú với ngươi à?”
“...Tại sao ngươi lại hỏi ta về cậu ta?”
“Hah? Ngươi nghĩ là ta ngu à? Hai ngươi đều là thành viên cùng một nhóm! Nên là mau lên và nói cho ta trước khi ta dùng tới Linh Ngôn.”
‘Thật là một người phụ nữ vô lý... Có phải não của cô ta đã ngừng trưởng thành để đổi lấy Linh Ngôn không vậy?’ Cheok Jungyeong thở dài và nghĩ trong đầu.
“Các ngươi có thể gặp được cậu ta nếu ngươi tiếp tục leo Tháp.”
“Cái gì?”
Aileen, Jin Seyeon, Kim Suho, và toàn bộ các thành viên còn lại đều hứng thú trước lời mà Cheok Jungyeon vừa nói.
“Phải, vì cậu ta đang quan sát các ngươi.”
“Bọn ta?”
“Đó là một lời cảnh báo à?”
Jin Seyeon chen ngang.
Hắc Liên đang quan sát chúng ta? Đó dường như không phải là một câu bịp bợm. Với khả năng của Hắc Liên, điều này có nghĩa mũi tên của hắn ta có thể với tới cổ của chúng ta bất kì lúc nào.
“Không, gã đó... Ta không biết tại sao, nhưng hắn ta rất muốn các ngươi hoàn thành Tháp.”
“....Hả?”
“ĐIều đó có nghĩa là sao? Giải thích đi.”
“Hmph, thôi làm phiền ta vào lúc này và cút đi. Đặc biệt là ngươi, con nhóc chết tiệt.”
Cheok Jungyeon lườm Aileen và nói.
“....Con nhóc?”
Tuy nhiên, chiều cao là chuyện nhạy cảm nhất của Aileen. Sức mạnh ma thuật bùng cháy trên đầu của Aileen, nhưng Cheok Jungyeong cười khỉnh và siết chặt nắm đấm khi nghĩ đây chính là điều hắn ta muốn.
“Tiểu thư Aileen, xin hãy bình tĩnh.”
“Không có lý do gì để Người Chơi đánh nhau vào thời điểm này cả.”
Jin Seyeon và Kim Suho bước tới trước cô ấy. Thậm chí sau đó, Aileen còn tiếp tục lườm Cheok Jungyeong thêm một lúc nữa trước khi cuối cùng phát ra một tiếng khịt mũi đáng yêu.
“...Hmph, ta biết. Mấy gã như hắn có lẽ không thể làm gì nổi được lũ quỷ đâu, bởi vì cuộc sống của hắn đã quá bẩn~thỉu. Nếu ngươi không muốn bị giết bởi quỷ, ta khuyên ngươi nên quay về Trái Đất.”
“Haha.”
Lời chỉ trích của Aileen dường như là sự thật ở một mức độ nhất định, nhưng Cheok Jungyeong ngay lập tức chứng minh rằng đó là sai. Hắn tập trung sức mạnh thành một quả bóng charka ma thuật trên lòng bàn tay mình.(Trans: ??? ai dịch chap thế, hay là do editer=)) )
Guoooo—
Một quả bóng năng lượng màu xanh dương ma sát với không khí. (trans: ôi dồi ôi collab rồi)
Mặc dù có những thuộc tính khác được hòa trộn vào trong đó, nhưng rõ ràng thuộc tính chính của nó chính là ánh sáng.
“Cái này trông có được không?”
“....Cái quái đó là gì vậy?”
“Đừng có cho đầu vào đây nhé, nhóc con.”
Cheok Jungyeong cất Vụ Nổ Năng Lượng đi. Rồi sau đó hắn ta bước qua tổ đội của Aileen và rời khỏi nhà ga không một chút do dự.
Tak, tak... Trong khi nhận được sự chú ý từ nhiều Rankers, hắn ta tự mình bước đi vào khu rừng của tầng 26. Từ bờ vai hắn toát ra hào quang của sự tự tin và vẻ hào hiệp.
“Ah, được rồi —!”
Sau đó, Cheok Jungyeong đột nhiên hét lên. Giọng của hắn vang lên như sấm. Hắn quay đầu một nửa rồi nhìn về hướng tổ đội của Aileen. Đó là bởi vì hắn nghĩ bản thân đã nói ra quá nhiều về Hắc Liên.
“Nếu các người muốn tìm Hắc Liên, thì hãy đánh bại ta trước.”
“...Cái gì?”
Tuy nhiên, tổ đội của Aileen đã hiểu lời nói của hắn theo nghĩa khác.
Với họ, điều hắn muốn nói là quá rõ ràng. Rằng Hắc Liên chính là người thậm chí mà kẻ tàn bạo áp bức kia nghe theo. Từ đầu, họ đã biết rằng ‘Màu đen’ là màu mạnh nhất trong Đoàn Kịch Tắc Kè.
Trong khi nhóm của Aileen đang lo lắng về Hắc Liên, người được cho là đang ‘theo dõi’ bọn họ, Cheok Jungyeong biến mất vào trong khu rừng của [Chân Quỷ Giới].
“...Chúng ta cũng nên đi thôi. Không có việc gì phải lo cả.”
“...Vâng.”
Tổ đội của Aileen cũng từng bước đi vào tầng 26. Họ chọn một con đường khác với hướng mà Cheok Jungyeong đã chọn.
**
[Trái Đất, Trung Tâm Huấn Luyện Dưới Lòng Đất của Evandel]
Tôi tới thăm trung tâm huấn luyện dưới lòng đất ngay khi tôi quay lại Trái Đất. Ah Hae-In, người còn đang huấn luyện cho Evandel, tạm dừng buổi học lại một lúc rồi đi tới chỗ tôi.
“Cô thấy sao?” Tôi hỏi.
“....Con bé đã ở cấp độ của một pháp sư triệu hồi 6~7 sao rồi.”
“Oh, thật sao?”
“Yeah, nhưng đó chỉ là về phần ma pháp ‘triệu hồi’ thôi. Số lượng triệu hồi mà cô bé có thể xử lý chỉ ít hơn tôi có một chút.”
“....”
Nói cách khác, Evandel đã ở cấp độ 6~7 sao về khoản chất lượng của các triệu hồi và kĩ thuật chỉ huy, nhưng về khoản số lượng triệu hồi thì cô bé mới chỉ ở ngưỡng 7~8 sao.
“Thật tuyệt vời.”
“Trên cả tuyệt vời nữa. Là ngoài sức tưởng tượng, đặc biệt là với con sói và con hổ.”
Con sói, trùm cuối của loài cẩu, và con hổ, thủ lĩnh của loài mèo(?). ‘Fenrir’ với cái bờm đen nhìn từ xa trông như một vị samurai đơn độc, và ‘Đại Hổ’ vàng kim thì có oai nghiêm của một người làm chủ chiến trường.
“Cả hai đều sẽ trở nên mạnh mẽ hơn cùng với Evandel. Cho tới hiện tại chúng đều đang ở hạng cao-trung, nhưng chỉ còn là vấn đề thời gian trước khi chúng đạt tới hạng cao.”
“Tôi hiểu...”
“Tôi không biết khi trước như thế nào, nhưng có vẻ như cậu đã nuôi nấng cô bé rất tốt.”
“...Kuhum.”
Evandel và tôi đã dành nhiều thời gian cùng nhau, nhưng tôi không thực sự nghĩ tôi đã nuôi dạy cô ấy tốt. Trong đầu tôi, Evandel đầy tiềm năng từ khi được sinh ra và những vật phẩm cao cấp nhằm làm tăng tốc độ phát triển của cô bé mà tôi đã đưa cho cô bé mặc mới đóng vai trò làm nên cô bé của bây giờ.
Khi đó, Ah Hae-In xoa cằm và thì thầm, “...Cô bé nhìn rấtbgiống như một ai đó dù tôi có nhìn đi nhìn lại con bé bao nhiêu lần.”
“Giống ai vậy?”
“Rachel. Tôi đã gặp cô ấy cách đây không lâu.”
Tôi mỉm cười.
Giống như Ah Hae-In đã nói, Evandel và Rachel nhìn y hệt nhau. Thật không sai khi nói cô bé chính là phiên bản thu nhỏ của Rachel. Điều duy nhất khác biệt đó là Evandel dễ thương hơn, vì Rachel nhìn xinh đẹp nhiều hơn là dễ thương.
“...Evandel?”
Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện giữa tôi và Ah Hae-In, tôi tiếp cận Evandel, người đang nằm trên sàn nhà và dùng cái đuôi của Fenrir như một cái gối đầu. Khi cô bé nghe thấy tiếng tôi gọi cho con bé, cô ấy lập tức phóng tới.
“Un~! Hajin, cháu đã luyện tập rất chăm chỉ! Rất, rất chăm chỉ đó!”
Cô bé chạy tới lao vào vòng tay của tôi và khẳng định nỗ lực của bản thân một cách mạnh mẽ.
“Chú biết, chú đã nghe rồi. Vậy nên là chú đang nghĩ....”
Tôi đưa miệng mình lại gần tai của Evandel. Mặc dù tôi vẫn hơi do dự, nhưng giờ chính là lúc rồi. Là người giám hộ của cô bé, tôi cần phải phải làm điều gì là đúng.
Tôi thì thầm.
—Hãy tới gặp Rachel thôi.
Ngay lập tức, Evandel đông cứng lại. Cô bé không hề di chuyển lấy một inch như thể cô bé đã bị hóa đá. Sau khi như vậy được một thời gian, Evandel chỉ nói ra một câu.
“....Thật sao?”
Tôi gật đầu. Vẫn vậy, Evandel nhìn tôi với đôi mắt mở to mà không thể diễn tả nổi cảm xúc của mình được.
“Là thật, thật sao ạ?”
“Tất nhiên. Chú đã nói với cháu rồi, còn gì? Rằng chú sẽ đưa cháu tới gặp cô ấy nếu cháu chăm chỉ luyện tập.”
“Là thật, là thật, là thật sao?!”
“Yeah, nhưng đổi lại....”
Tôi giơ ngón trỏ lên.
“Hứa với chú một điều.”
**
[Anh Quốc, Merseyside]
Tôi tới nước Anh cùng với Evandel và Hayang. Trong một ngày, chúng tôi đi tham quan xung quanh, và tôi đã kể cho Evandel nghe về văn hóa Hiệp sĩ của nước Anh. Cảm thấy hào hứng, Evandel chạy nhảy xung quanh cho tới khi 11 giờ đêm.
“Evandel, cháu đã buồn ngủ chưa?”
Sau cả ngày vui chơi, chúng tôi quay về khách sạn.
“....”
“Evandel.”
Evandel đã chìm vào giấc ngủ với Hayang đang nằm trên cánh tay của cô bé.
Dường như đây chính là lúc để tôi thực hiện công việc của mình.
Tôi lấy ra danh sách các Ma Nhân cấp cao mà Jain đưa cho tôi. Có một kẻ đang sống ở đây tại Merseyside.
[Anh Quốc, Merseyside – Crook Levin]
Crook Levin, Hắn là người điều hành của Tàn Sát Hủy Diệt, một nhóm Ma Nhân chuyên về việc buôn người và ăn thịt người. Theo như tài liệu mà Jain đã đưa cho tôi, Crook Leven điều hành việc kinh doanh của hắn tại Merseyside.
Tôi hỏi Chân Thư về địa điểm hiện tại của hắn.
[53°32’35.5”N 3°05’34.8”W]
Chân Thư đưa ra cho tôi tọa độ, và tôi mở cửa sổ của khách sạn rồi nhảy xuống. Mặc dù tôi đang ở tầng 15, nhưng chiều cao giờ chẳng còn ý nghĩa gì với tôi.
Tak.
Sau khi nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất, tôi lấy ra [Siêu Xe Người Lùn] mà tôi đã chuyển đổi thành một tấm thẻ. Tôi búng tay, và chiếc Siêu Xe Người Lùn xuất hiện.
Chiếc xe sẽ gây ra nhiều sự chú ý, nhưng tôi đã thêm vào hiệu ứng ma thuật lên nó bằng Phù Phép.
“Chuyển đổi.” Tôi thì thầm.
Xe trượt tuyết bị tháo dỡ, rồi sau đó bắt đầu tự cấu trúc lại nó thành một chiếc xe motor. Giống như cách mà Đại Bàng Sa Mạc có thể thay đổi hình dạng của nó, tôi đã thêm vào một vài chức năng tương tự cho Siêu Xe Người Lùn với SP.
Sau khi nhảy lên xe, tôi kích hoạt hiệu ứng phù phép.
“Du Hành Bóng Tối.”
Bùa phép này được tạo ra bằng ‘bản chất bóng tối’ được trích xuất từ quặng đen và đá mana.
Ngay khi tôi kích hoạt hiệu ứng, cơ thể tôi và chiếc siêu xe màu vàng kim hòa mình vào bóng tối. Hình dạng của chúng tôi trở nên mờ ảo giống như sương mù như thể chúng tôi đã trở thành một phần của bóng tối.
Tôi đạp lên chân ga.
Chwaaa….
Chiếc xe motor lao vút qua màn đêm.
Năm phút là đủ để tới được nơi của Crook Levin.
Ngoại ô của Merseyside, tại một tầng hầm của một tòa nhà khả nghi.
Crook Levin của ‘Tàn Sát Hủy Diệt’ đang thực hiện hoạt động buôn người tại đây.
—Tên này nhìn ngon đấy. Để dành hắn cho sau này.
Tôi biến đổi Đại Bàng Sa Mạc thành khẩu súng bắn tỉa. Chỉ một viên đạn là đủ. Đạn của tôi không thể bị chặn bởi các chướng ngại vật. Cho dù có là dưới mặt đất thì cũng không thành vấn đề.
Tôi chỉ cần bóp cò.
Đạn bắn tỉa phóng ra trong yên lặng.
—Không, không, gã đã vô dụng vl. Cứ giết....
Câu nói của hắn đã bị cắt ngang giữa chừng, không bao giờ có thể tiếp tục.
Tôi không chỉ dừng ở đó.
Tôi bắn tất cả các Ma Nhân đi cùng với Crook Levin.
Những viên đạn trút xuống như mưa từ trên trời, xuyên qua mặt đất. Đòn tấn công bất chấp định luật vật lý đã dễ dàng giết chết toàn bộ các Ma Nhân dưới lòng đất trước khi chúng có thể có cơ hội phản ứng.
Tầng hầm của tòa nhà sẽ sớm không còn bất kì Ma Nhân nào.
Bởi vì Ma Nhân sẽ không để lại xác. (trans: cho ae nào quên thì Ma Nhân sau khi chết thì xác của bọn chúng sẽ bị tan biến về với kẻ mà chúng lập khế ước nhé)
**
Ngày tiếp theo, tôi đi ra ngoài thành phố cùng với Evandel. Chúng tôi sẽ gặp Rachel lúc 6 giờ, và tôi muốn chơi với Evandel trước đó và giúp con bé bớt căng thẳng.
Tôi lập nên kế hoạch cho chúng tôi. Công viên giải trí mà chúng tôi đã không thể đi vào ngày hôm qua, nhà hàng Michelin 3 sao, Big Ben, cung điện Buckingham... Chúng tôi đã vui vẻ tham quan nước Anh và cuối cùng dừng chân tại địa điểm cuối cùng, Bảo tàng Anh Quốc.
“Uwoaah~”
Tôi không biết Evandel rất thích các bảo tàng. Con bé hào hứng chạy xung quanh. Tôi mỉm cười và đi theo sau cô bé.
Giờ là 5:45.
Còn 15 phút nữa là đến lúc thực hiện lời hứa.
Vì chúng tôi đã đồng ý gặp nhau tại bảo tàng, Evandel và Rachel sẽ sớm gặp nhau.
“Huu...”
Trái tim tôi đập mạnh hơn khi tôi suy nghĩ về điều đó. Cảm giác hồi hộp, tôi nắm lấy tay của Evandel. Evandel cũng nắm chặt tay tôi với nụ cười rụt rè.
Sau đó.
“Hajin-ssi?”
Ai đó gọi tên tôi.
Thời gian như dừng lại vào lúc này.
Không chỉ có tôi là bị đông cứng. Evandel cũng trong hoàn cảnh tương tự.
Tôi làm một hơi thật sâu và làm dịu trái tim đang đập của mình.
Giọng nói khiến tai tôi nhột và mùi nước hoa chạm tới mũi tôi chắc chắc thuộc về người con gái mà tôi biết.
Không có lí do gì để hồi hộp cả. Tôi chỉ cần hành xử thật tự nhiên... cứ tự nhiên thôi….
Tôi chậm rãi quay sang. Đúng như dự đoán, Rachel đang đứng ở đó.
“Xin chào, Rachel-ssi.”
“Ừm, cũng đã lâu rồi.”
Rachel nhìn tôi trước tiên.
“Vậy, cậu định nói về việc gì...?”
Mất một lúc để cô ấy nhận ra tôi đang nắm lấy tay của một ai đó. Mắt cô ấy nghiễm nhiên rời xuống đứa trẻ đứng cạnh tôi, người trông giống hệt cô ấy.
Đứa trẻ cũng nhìn lên Rachel. Đôi mắt xinh đẹp của cô bé thấp thoảng một chút nỗi sợ nhưng còn có cả sự phấn khích và hạnh phúc. Evandel đang mong đợi điều gì đó.
Cứ như thế, Rachel và Evandel nhìn chằm chằm lẫn nhau.