1. Truyện
  2. Nhân Vật Ngoài Lề Tiểu Thuyết
  3. Chương 33
Nhân Vật Ngoài Lề Tiểu Thuyết

Chương 32: Đồng sàng dị mộng (2)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

[Tháp Ước Mơ tầng 26, Chân Quỷ Giới]

Đội 'Aileen và những đứa trẻ' hiện đang bị lạc trong [Khu rừng mê hoặc], một trong những khu vực ở Quỷ giới.

Một tuần đã trôi qua kể từ lần đầu tiên họ bắt đầu cuộc hành trình, nhưng họ vẫn còn cách [Tháp Quỷ Vương] cao ngất ngưởng ở đằng xa hàng dặm.

"…Tôi thừa nhận. Tôi kiệt sức rồi."

Ngay cả Aileen cuối cùng cũng thừa nhận rằng cô đã kiệt sức. Mỗi con quỷ mà họ gặp phải đều mạnh ngang ngửa với một con boss, và khi cả một bầy quỷ xuất hiện như vừa rồi, cả đội đã phải chiến đấu cả ngày chỉ để sống sót.

“Đúng là khó khăn khi chỉ có đòn tấn công thuộc tính ánh sáng mới có tác dụng.”

Jin Seyeon cũng lau mồ hôi trên trán. Đổ ra bao nhiêu công sức, họ cuối cùng cũng đã giành chiến thắng trong trận chiến chống lại 13 con quỷ, nhưng tổn thất mà họ phải nhận rất nghiêm trọng.

Shin Jonghak và Yi Yeonghan nhận ra rằng, dù cố gắng đến đâu, họ cũng không thể vượt qua giới hạn thuộc tính của mình và quay trở lại [Tầng 26 – Vương quốc Thẻ bài], để mua ánh sáng hoặc ít nhất là vũ khí thuộc tính tỏa sáng và thẻ phù phép.

“Cậu cũng không tệ lắm nhỉ?”

Và như vậy, bây giờ chỉ còn lại bốn thành viên. Aileen nhìn Kim Suho và nhận xét. Trong trận chiến vừa qua, tỷ lệ đóng góp của Aileen là 50% trong khi 30% thuộc về Kim Suho.

“Chỉ là thuộc tính của tôi phù hợp để chiến đấu chống lại Quỷ thôi.”

“Vấn đề không chỉ là sự phù hợp. Với khả năng của mình, cậu sẽ nhanh chóng được thăng cấp lên bậc cao. Không, cậu đã ở cấp độ đó rồi. Cậu không nghĩ rằng mình có thể giành chiến thắng trước cung thủ tự xưng là Bậc thầy ở đằng kia à?”

Kim Suho nở một nụ cười nhẹ.

“Không, cô ấy rất tốt bụng.”

“…Kuhum. Dù sao đi nữa, quý cô Aileen, cô nghĩ Hắc Liên đang ở đâu?”

Jin Seyeon cuối cùng cũng quyết định hỏi câu hỏi mà cô đã muốn hỏi bấy lâu nay. Cheok Jungyeong nói rằng Hắc Liên đang theo dõi họ. Tuy nhiên, cho đến nay, hắn vẫn chưa giúp đỡ hay tấn công họ.

"Tôi không biết. Có lẽ hắn đang theo dõi chúng ta từ đâu đó.”

Aileen nhìn lên bầu trời mà không suy nghĩ. Đột nhiên, cô phát hiện một con đại bàng đang bay ngang qua bầu trời xám xịt của Quỷ giới.

'Ồ, một con đại bàng. Vậy đại bàng sống ở nơi như thế này à?”

Aileen tiếp tục kinh ngạc theo dõi thì cô chợt nhận ra một điều.

"…Huh?"

Trước phản ứng thú vị của cô, các thành viên khác cũng nhìn lên bầu trời.

“Có chuyện gì thế?”

“Mọi người, nó có lạ không?”

“Um….”

“Nhìn kìa, ở đằng kia.”

Jin Seyeon và Kim Suho hướng ánh mắt xuyên thấu về phía con đại bàng.

Họ không mất nhiều thời gian để nhận ra ý của Aileen.

Con đại bàng đang mặc một chiếc áo choàng trông kỳ lạ. Đó là do con người tạo ra, không còn nghi ngờ gì nữa.

Kim Suho là người lên tiếng đầu tiên.

“Một con chim cưng? …Có vẻ như nó không muốn chúng ta đi theo nó nhỉ?”

“Cậu cũng nghĩ vậy à?”

Kieek—

Đại bàng kêu lên một tiếng lớn như thể đồng tình với họ.

“Nhưng hãy nhìn chiếc áo choàng nó ấy đang mặc. Nó trông đẹp hơn của tôi… Hm? Đợi tí."

Đột nhiên, một ý nghĩ thoáng qua trong đầu Aileen. Lạnh lùng, cô thì thầm trong bàng hoàng.

“…Hắc Liên liệu có nuôi một con chim cưng không?”

“Tôi chưa từng nghe tin đồn nào như vậy… nhưng nó chắc chắn trông giống như thuộc về ai đó. Và tôi nghĩ nó đang mặc áo giáp bên dưới áo choàng. Một bộ giáp đen được chế tạo rất tốt.”Jin Seyeon trả lời.

Aileen nghiêm túc nhìn lên con đại bàng phía trên trong khi cắn móng tay.

“Đen... Vậy điều đó có nghĩa là…”

“Vâng, tôi nghĩ cô nói đúng, quý cô Aileen.”

Jin Seyeon tiếp tục với vẻ mặt nghiêm nghị.

“Hắc Liên đang gọi chúng ta.”

Mọi người đều im lặng sau đó.

Họ ngơ ngác nhìn nhau, gật đầu và bắt đầu đuổi theo con đại bàng.

**

“ …Am I Dreaming? ”

Đó là nhận xét đầu tiên của Rachel. Câu tiếng Anh bất chợt vang lên, tôi có thể thấy cô ấy ngạc nhiên đến mức nào. Từ cái nhìn trống rỗng của cô ấy, tôi cũng có thể suy ra một điều nữa: Rachel cũng chưa quên Evandel.

Đây không phải là cuộc gặp gỡ đầu tiên của Rachel và Evandel.

Cuộc gặp gỡ đầu tiên của họ diễn ra cách đây đã lâu—trong ngày cuối cùng của kỳ thi cuối học kỳ một năm nhất tại Cube.

Evandel, lúc đó còn là một quả hạnh, đột nhiên nở ra trong kỳ thi. Ngay sau khi nở, nó bám lấy Rachel chứ không phải tôi. Điều đầu tiên Evandel nói với Rachel lúc đó là… 'Mẹ ơi'.

“Cậu không mơ đâu.”

Tôi nói và ra hiệu cho Evandel.

“Uuuuu…."

Đây là cuộc gặp gỡ mà cô bé đã chờ đợi từ lâu; Evandel bước tới với tất cả sự nghiêm túc. Cô bé có lẽ đã có được lòng dũng cảm lớn nhất trong suốt 4~5 năm cuộc đời mình.

“X-Xin, xin chào…?”

Evandel đặt tay lên bụng và cúi đầu. Rachel nhìn Evandel và chớp mắt vài lần trước khi quay sang nhìn tôi.

“Hajin, Hajin-ssi…?”

"Vâng?"

Tôi cố gắng giữ bình tĩnh.

Nhưng đồng thời cũng đã bắt đầu hối hận.

Rachel có thể nghĩ đến điều gì khi đối mặt với một đứa trẻ trông rất giống mình khi còn nhỏ? Với lý do chăm sóc cho Evandel, phải chăng tôi đã hành động quá ích kỷ, không hề quan tâm đến cảm xúc của Rachel?

Nhưng những gì Rachel nói tiếp theo gây sốc đến mức tôi quên mất tất cả những lo lắng này.

"Cậu đã trở về từ tương lai à?"

"…Thứ lỗi?"

Tương lai. Tôi không nói nên lời nhưng cũng cảm thấy hơi tội lỗi. Tôi đã biết trước tương lai, nhưng giờ tất cả đã là quá khứ. Từ đây trở đi, tương lai mà tôi không hề hay biết sẽ mở ra….

"Tương lai?"

"Vậy là tớ nhầm à? V-Vậy đứa trẻ này đến từ đâu?”

Đỏ bừng mặt, Rachel chỉ vào Evandel.

Evandel vẫn đang giới thiệu bản thân với Rachel khi mọi chuyện đang diễn ra.

“Tên con… là… Evandel….”

Cô bé đọc thuộc lòng những câu cô đã luyện tập hàng chục lần.

Tôi đã yêu cầu Evandel hứa một điều trước khi chúng tôi đến đây: tiếp cận Rachel từ từ để cô ấy không cảm thấy áp lực.

"Huh? Ồ, ừm… X-Xin chào.”

Rachel cũng cúi người chào Evandel. Đôi mắt cô vẫn còn run rẩy kinh ngạc, như thể có một trận động đất.

Evandel tiếp tục.

“Tên con là Evandel.”

“À, ừm, ừ…”

“Evandel… Con là Evandel… Bạn con là Yun Haeyeon. Con mèo của con là Hayang….”

Evandel đang lặp đi lặp lại những dòng tương tự trong hoảng loạn. Rachel lần lượt nhìn Evandel và tôi, rõ ràng là không biết phải làm gì.(Trans: hai mẹ con nhà này cưng dễ sợ)

“Con là Evandel, con….”

Tôi chắc chắn có trách nhiệm dọn dẹp mọi thứ.

“Ờ, chuyện là—”

" Công chúa? ”

Đột nhiên, vệ sĩ của Rachel xuất hiện. Người đàn ông da trắng cao lớn cúi người về phía trước và thì thầm vào tai Rachel.

"Vâng?"

-Tối hôm qua….

Anh ta lẩm bẩm bằng tiếng Anh. Nhờ có vệ sĩ mà cả hai dường như đã bình tĩnh lại được phần nào; nhưng bây giờ, Evandel bắt đầu trừng mắt giận dữ với người vệ sĩ bên cạnh Rachel.

Đó là một màn thể hiện sự ghen tị dễ thương.

**

20 phút sau.

Tôi đang ở trong Cung điện Buckingham, nơi ở của Hoàng gia. Cung điện đẹp và trang nhã như tất cả những bức tranh và bộ phim tôi từng xem về nó.

“…Vậy thì.”

Rachel dẫn chúng tôi tới phòng tiếp tân. Không có ai khác ở bên trong.

Trước khi chúng tôi bắt đầu nói, Rachel liếc nhìn Evandel bên cạnh tôi. Lấp lánh lấp lánh— Evandel đang nhìn Rachel với đôi mắt lấp lánh quá mức.

Rachel dường như nghĩ điều đó thật đáng yêu, khóe miệng cô khẽ run lên.

Đó là một dấu hiệu tốt.

“Hu, hừm. Vậy thì hạt giống thú cưng mà cậu có khi còn ở Cube là…”

"Ừm. Hạt giống đó đã lớn lên rồi.”

Tôi giới thiệu Evandel, không phải với tư cách là một phù thủy mà là một 'nàng tiên'. Một phù thủy được gọi là phù thủy khi cô được nuôi dưỡng như vậy, nhưng ai có thể gọi Evandel hiện tại là phù thủy?

“Con bé chắc chắn không đến từ tương lai.”

“…”

Trong một lúc, Rachel im lặng. Mặt cô đỏ như quả cà chua. Ai biết được lúc này cô đang nghĩ gì? Bởi vì nước da trắng nõn của cô ấy, nên vết đỏ trên khuôn mặt thậm chí che kín cả tai của cô ấy càng nổi bật hơn.

Kuhum. Rachel ho khan và nói tiếp.

“Đúng, nhưng thành thật mà nói… tôi thấy khó tin. Làm sao một nàng tiên có thể nở ra từ một hạt giống được?”

Tôi gãi gáy trước lời nhận xét của Rachel. Không phải là tôi không hiểu cô ấy, mà đúng như Sherlock Holmes đã từng nói: 'Khi bạn đã loại bỏ những điều không thể, thì điều còn lại, dù khó tin đến đâu, cũng phải là sự thật.'

“Không có lời giải thích nào khác.”

“Không, thay vì giải thích rằng một nàng tiên được sinh ra từ một hạt giống, thì có nhiều khả năng là cậu, đến từ tương lai… tương lai…”

Có vẻ như Rachel hoàn toàn bị cuốn hút vào giả thuyết về tương lai. Tuy nhiên, có vẻ như cô ấy không thể nói hết câu vì ý tưởng đó có vẻ quá vô lý.

Tôi đã cố gắng hướng cô ấy ra khỏi bộ phim khoa học viễn tưởng.

“Thôi nào, những gì cậu đang nói còn vô lý hơn nữa. Nếu Evandel đến từ tương lai thì chắc chắn cậu là mẹ cô ấy, nhưng còn Bố thì sao? Bố của con bé là ai?”

“À, Hajin, bây giờ con có thể gọi chú là bố được không?”(Trans: báo=)) )

"…Huh?"

Cả hai chúng tôi đều sững người trước câu nói ngây thơ của Evandel.

Sự tĩnh lặng trống rỗng.

Im lặng nặng nề.

Đột nhiên, Rachel nheo mắt lại và gửi cho tôi ánh mắt nghi ngờ. Tôi lắc đầu phủ nhận nhưng má cô ấy đã đỏ bừng rồi.

“Không, đây là… Dù sao thì tớ cũng đang nói sự thật.”

Đó là tất cả những gì tôi phải nói.

Rachel vẫn nhìn chằm chằm vào tôi một lúc lâu trước khi ho khan và quay sang nhìn Evandel.

“Con nói tên con là Evandel?”

Đây là câu hỏi mà Evandel đã chờ đợi.

"Vâng ạ…!"

Rachel nở một nụ cười dịu dàng với Evandel.

"Rất vui được gặp con."

"…Rất vui được gặp mẹ. Con đã muốn gặp mẹ từ lâu rồi.”

Cô bé chắc chắn đang giữ lời hứa với tôi, đó là giữ khoảng cách và tiếp cận Rachel từ từ.

Cô bé đã trưởng thành. Tôi bỗng dưng tràn ngập cảm xúc.

“Ừm…. Mẹ hiểu rồi. Đợi một phút nha."

Rachel đột ngột bật smartwach của mình lên. Cô ấy bắt đầu gõ trên bàn phím ảnh ba chiều và ngay sau đó đồng hồ của tôi rung lên.

[Tớ có rất nhiều câu hỏi, nhưng hiện tại tớ sẽ bỏ qua nó.]

Tin nhắn đó là của Rachel. Tôi đoán là cô ấy muốn liên lạc chat để đề phòng trường hợp cô ấy vô tình làm tổn thương cảm xúc của Evandel.

[Có thật là cậu đưa con bé đến đây vì con bé muốn gặp tớ không?]

Tôi bình tĩnh trả lời.

[Phải, nhưng đó không phải là tất cả. Evandel được sinh ra với tài năng có thể cứu không chỉ nước Anh mà cả lục địa Châu Âu trong tương lai.]

Lông mày của Rachel hơi co giật.

[Con tớ?]

[Con của cậu?]

[Xin lỗi, tớ nhầm. Evadel ?]

“Hajin, bố đang làm gì vậy?”

"Ồ xin lỗi. Có chuyện gì đó vừa mới xảy ra.”

Tôi nhẹ nhàng xoa đầu Evandel và gõ tin nhắn trả lời.

[Phải. Ngay cả Pháp sư Ah Hae-In cũng thừa nhận rằng Evandel sẽ vượt qua cô ấy sau 2 hoặc 3 năm nữa. Cô ấy là một nàng tiên với tài năng về phép triệu hồi chưa từng thấy.]

Những sáng tạo của Evandel sẽ đóng một vai trò quan trọng trong giai đoạn thứ ba của câu chuyện sắp diễn ra. Nó sẽ cứu được hàng trăm, hàng nghìn, hàng chục nghìn hoặc thậm chí có thể là hàng trăm nghìn sinh mạng.

“Hajin…?”

“Ồ, nhân tiện, mọi thứ bây giờ đã tốt hơn cho bang hội của cậu rồi phải không?”

Tôi bắt chuyện để Evandel không nghi ngờ.

“Ừ, mọi chuyện đang diễn ra tốt đẹp.”

Guild Hoàng gia Anh chắc chắn đang trên đà phát triển những ngày này.

Tất cả đều nhờ vào Tháp Ước Mơ. Hội Hoàng gia đã bán 'TP', loại tiền tệ được sử dụng trong Tháp, để lấy 'won', loại tiền tệ chính được sử dụng trên Trái đất.

Tất nhiên, một nửa lợi nhuận của bang hội đã được chuyển thẳng vào kho bạc của nước Anh, nơi hiện đang phải đối mặt với cuộc khủng hoảng kinh tế. Nhưng nửa còn lại cô lại đầu tư vào Tháp Ước Mơ. Cô ấy sẽ mua vé vào cổng và tăng số lượng thành viên bang hội.

“Chỉ ba năm trước, chúng tớ đã thiếu đồng won và ngập trong nợ nần, nhưng bây giờ mọi thứ đã ổn định hơn một chút.”

“…Ừm.”

Tôi cảm thấy hơi kỳ lạ.

Ban đầu, lẽ ra phải là đô la chứ không phải tiền won mới gây ra vấn đề.

"Ô đúng rồi."

Có vẻ như có điều gì đó chợt thoáng qua tâm trí Rachel và cô ấy lại nhắn tin cho tôi.

[Vụ thảm sát Djinn đêm qua. Đó có phải là cậu không, Hajin-ssi?]

Tôi gật đầu và nhắn lại.

[Phải. Từ bây giờ, tớ dự định sẽ tiêu diệt Djinns thay vì quái vật.]

[Nhưng chẳng phải điều đó quá nguy hiểm sao? Đặc biệt là Tàn Sát Hủy Diệt. Về cơ bản chúng là một tổ ong và đó là lý do tại sao chúng ta không thể làm gì được….]

“Tôi có thể giải quyết bất cứ điều gì xảy ra theo cách của mình. Tớ không có gì phải lo lắng… ngoại trừ cô bé này.”

Tôi nói vậy khi đặt tay lên đầu Evandel. Rachel nhìn Evandel. Evandel cũng nhìn Rachel. Khi ánh mắt họ gặp nhau, cả hai đều mỉm cười với nhau.

“Vì vậy tớ muốn hỏi liệu cậu có thể cho phép con bé ở lại đây từ hai đến ba tháng không.”

Tôi vừa hỏi vừa xoa đầu Evandel.

Như tôi đã nói trước đây, Cung điện Hoàng gia về cơ bản là một pháo đài bất khả xâm phạm đối với Djinn. Nó không chỉ chứa vô số phép thuật mà còn sở hữu thứ gọi là 'Quyền năng'.

“Với tớ thì ổn thôi. Nhưng tớ không chắc đứa trẻ Evandel này cảm thấy thế nào…”

“Con ổn với nó!”

Evandel đưa ra một câu trả lời đầy năng động. Nhưng khi nhận ra điều gì đó, vẻ mặt của cô ấy trở nên cau mày bối rối.

“Ồ, nhưng sau này con sẽ không gặp được Haeyeon….”

"Con nói Haeyeon là bạn của con phải không?"

Rachel tử tế hỏi Evandel. Evandel gật đầu đầy nhiệt huyết.

“Vâng… nhưng… con không nhất thiết phải gặp cậu ấy!”

Vậy là cô bé đã chọn Rachel thay vì bạn mình. Tội nghiệp Haeyeon.

"Đừng lo lắng. Chúng ta có thể mời bạn của con tới đây.”

“À, t-thật sao?”

"Tất nhiên rồi…."

Tôi nhìn hai mẹ con(?) trò chuyện vui vẻ rồi bật smartwatch của mình lên.

Tôi lướt qua một vài bài viết về Fenrir, và khi tôi truy cập [Đại tiệc Violet], Rachel và Evandel đã rời khỏi phòng tiếp tân.

“Họ ra ngoài đi dạo à…?”

Tôi ngồi một mình trên ghế trong phòng tiếp tân và nhìn vào [Đại lý sự thật].

Trong số rất nhiều yêu cầu, yêu cầu nổi bật nhất tất nhiên là từ 'Chae Joochul'.

[●THÔNG BÁO● Daehyun Chae Joochul hiện đang chờ phản hồi của bạn.]

Chae Joochul đã giao cho tôi một nhiệm vụ: cung cấp mọi thông tin liên quan đến sự tồn tại và vị trí của 'quái vật hình người' cho ông ta. Kế hoạch của ông ta có lẽ là bắt con quái vật, mổ xẻ nó và sử dụng nó cho nghiên cứu của mình.

"…Để xem nào."

Nhưng hiện tại, ý định của tôi là cung cấp cho anh ấy một loại thông tin khác. Tọa độ của ác ma 'Plucas' mà Kim Hakpyo đã đề cập lần trước.(Trans: cái này ngta gọi là phải biết dùng cái đầu=)) )

[●Trả lời từ Đại lý Sự thật●]

[Không có thông tin về 'quái vật hình người'. Tuy nhiên, từ cuộc trò chuyện giữa hai Djinn, tôi đã có thể xác nhận sự tồn tại của một 'sinh vật không xác định'. Tôi không chắc liệu nó có bất kỳ mối liên hệ nào với quái vật hình người hay không, nhưng các Djinn mô tả nó là 'một sinh vật không phải quái vật cũng chẳng phải con người'. Vị trí của sinh vật này như sau….]

Tôi đính kèm vị trí của 'Plucas' mà Kim Hakpyo và các Djinn khác đã chia sẻ qua cuộc nói chuyện của chúng, cùng với một câu nhằm khiêu khích Chae Joochul.

[P/s: Các Ma Nhân gọi sinh vật này là 'ác ma'. Ác quỷ hiện đang bị nhốt bên trong ngôi đền của hắn ta và không thể ra khỏi đó.]

**

Một ngôi nhà hanok cổ kính nhưng phóng khoáng ở lưng chừng núi Kumgang. Ngôi nhà đẹp như tranh vẽ này hòa hợp hoàn hảo với thiên nhiên, đó cũng là nguồn gốc của danh hiệu 'Bất tử'. Người bất tử đề cập đến một người đã đạt đến trạng thái hòa hợp với thiên nhiên ở thế giới khác, giống như một nhà hiền triết, thánh nhân hoặc một ẩn sĩ. Chae Joochul, Người bất tử duy nhất ở Đông Á và là ngôi nhà mà Chae Joochul yêu quý. Ngay cả bây giờ ông ta vẫn hoàn toàn say mê với khung cảnh và vẻ đẹp thanh nhã của núi Kumgang.

[Fenrir hung hãn: Đó chỉ đơn thuần là một vụ tàn….]

Chae Joochul lướt qua Thời báo Violet với ánh mắt thờ ơ. Tháp Ước Mơ, quái vật hình người và Fenrir. Tất cả những tin tức giật gân này đối với ông chẳng là gì ngoài một màu xám xịt.

“Chủ tịch, đã có phản hồi từ Đại lý Sự thật.”

Làm gián đoạn sự mệt mỏi của ông là thư ký của ông, người đột nhiên xuất hiện.

Chae Joochul lặng lẽ đặt tờ báo xuống.

Đại lý Sự thật.

Cách đây 5 năm không ai biết họ là ai, nhưng bây giờ tên của họ đồng nghĩa với sự thật. Rất khó để nhận được câu trả lời từ họ, nhưng khi đã nhận được nó, nó luôn là sự thật tuyệt đối.

Việc Đại lý Sự thật thiết lập quyền lực đối với những người đứng đầu các tập đoàn vào thời điểm này là điều đương nhiên.

'Không lịch sự, không trả lời.'

Hầu hết họ thậm chí còn tuân thủ quy tắc này, điều này có thể bị coi là kiêu ngạo đối với những người như họ. Ví dụ, người đứng đầu Youngsun, tập đoàn xếp hạng 7 trên thế giới, đã đích thân viết lá thư yêu cầu, từng chữ một với kỹ năng đánh máy kém và bàn tay đầy nếp nhăn, với hy vọng nhận được hồi âm nhanh hơn.

Nhưng điều thú vị là những yêu cầu được viết theo cách nói trên thực sự nhận được phản hồi nhanh hơn. Khi tin tức lan truyền, nhiều người già đã đi xa hơn bằng cách gửi những bức thư viết tay. 80 tuổi, họ tự mình mài que mực và viết chữ bằng bút lông.

“Còn thông tin?”

“Nó rất chi tiết nhưng hơi khác so với những gì chúng tôi mong đợi.”

“Khác thế nào?”

Trước câu hỏi của Chae Joochul, thư ký đã tóm tắt câu trả lời của Đại lý Sự thật.

“Đại lý Sự thật không tìm thấy một con quái vật hình người… mà là một tồn tại được gọi là 'ác ma'.”

"…Ác ma?"

Ác ma.

Lời nói này hơi khơi dậy sự tò mò của Chae Joochul.

Có phải ông ta chỉ đơn giản là tò mò, hay ông ta bị ảnh hưởng bởi mong muốn trả thù theo bản năng đối với những kẻ đứng sau cái chết của cháu trai mình? Chae Joochul không thể nói được.

Người đàn ông vô cảm không còn nhớ mình có từng yêu gia đình mình hay không.

Mặc dù Chae Joochul gọi tình trạng của mình là 'chứng mất trí nhớ' theo cách tự ti nhưng anh không hề hối hận hay buồn bã. Điều này còn tốt hơn gấp trăm lần so với việc mất đi toàn bộ sức mạnh và sa sút đến mức trở thành huyền thoại của quá khứ giống như tất cả Cửu Tinh khác.

“Một ác ma…”

Chae Joochul lẩm bẩm và nhìn thư ký của mình. Người thư ký biết chính xác những gì ông ta sẽ yêu cầu và đưa cho ông ta bản in câu trả lời của Đại lý Sự thật mà anh ta đã chuẩn bị trước.

Chae Joochul nghiên cứu tọa độ được viết trên tờ giấy.

[34°51'15.4”B 128°43'50.2”E]

Vù….

Đột nhiên một làn gió lạnh buốt thổi vào qua cửa sổ đang mở. Cơn gió nhẹ thổi qua tóc và râu của Chae Joochul. Chae Joochul ngẩng đầu nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ. Ánh mắt sâu thẳm của ông thể hiện khung cảnh bao la của ngọn núi.

Vào lúc đó, một niềm đam mê không thể đoán trước nổi lên trong ông

Vẻ ngoài của ông ấy khi nhìn về phía xa không có chút phấn khích nào, nhưng những ngọn núi dường như đang thì thầm với ông ấy…

Rằng 'ác ma' đang kêu gọi Người bất tử….

Đối với Chae Joochul, đây là cảm giác kích thích đầu tiên sau một thời gian dài ông cảm nhận được.

**

Một bến container gần một cảng nào đó ở Anh.

Những container xuất khẩu từ Hàn Quốc tập trung về đây, nơi các Ma Nhân thực hiện các hoạt động phi pháp.

“Chúng ta đã dọn dẹp xong rồi.”

Nhóm Ma Nhân, 'Kẻ cướp tuyệt vọng', đã sát hại từng nhân viên bảo vệ ở khu vực bến tàu để hoàn tất việc chuẩn bị cho cuộc cướp bóc của chúng.

“Trong số này, A-108, B-103, C-73, D-63.”

Trưởng nhóm Jeffrey chỉ vào bốn container. Tất cả đều được gửi đến bang hội Hoàng gia từ 'Kho Vũ khí thiết yếu'.(Trans: kho vũ khí thiết yếu đc vận hành bởi nan chi bản chất, chap 16)

“Chúng ta sẽ chỉ lấy bốn cái này thôi.”

Theo lệnh của Jeffrey, các Ma Nhân bắt đầu di chuyển theo trật tự hoàn hảo. Đầu tiên chúng đập vỡ cánh cửa được niêm phong chắc chắn của các thùng container và kiểm tra những vũ khí sang trọng bên trong.

“…Tôi nghe nói Fenrir gần đây đang săn Ma Nhân nhưng đến giờ vẫn chưa có chuyện gì xảy ra. Chà, chúng ta khác với những kẻ man rợ trong tàn sát hủy diệt.”

Bên cạnh Jeffrey, Phó đội trưởng Autumn trò chuyện. Jeffrey nhìn cảnh đó mà không trả lời.

“Mọi người đang nói về Fenrir ngay cả trong Cộng đồng Ma Nhân. Thật là ngu ngốc, Đội trưởng.”

“A-108 đã xong.”

Cuộc tấn công bừa bãi của Fenrir vào Ma Nhân đã tiếp tục được một tuần nay.

Cộng đồng Ma Nhân chứa đầy những lời nguyền rủa và thông điệp căm thù hướng tới Fenrir. Hiện tượng này là kết quả của sự kết hợp giữa cơn thịnh nộ và nỗi sợ hãi.

“Có lẽ hắn ta thậm chí không thể chịu được một cú đấm từ Thủ lĩnh. Không có gì phải sợ cả.”

“B-103 đã xong.”

Autumn dán mắt vào Jeffrey, liên tục nói như thể để xua đi nỗi sợ hãi. Trên thực tế, nếu không có Jeffrey thì ngay từ đầu hắn đã không tham gia vào nhiệm vụ này. Hắn ta cũng sẽ than vãn về việc được giao loại nhiệm vụ này vào thời điểm như thế này.

“Ồ, nhân tiện, Đội trưởng. Có đúng là anh đã đánh bại một Anh hùng hạng trung không? Anh thật tuyệt vời."

Tuy nhiên, anh tin Jeffrey đủ mạnh để chế ngự Fenrir. Sức mạnh của hănd ta đã được chứng minh rõ ràng đến mức ngay cả 'Kẻ ác' nổi tiếng cũng cố gắng theo dõi hắn ta.

“Con người thật là yếu đuối…”

Cuộc trò chuyện của mùa thu vẫn tiếp tục, và các cánh cửa container liên tục nổ tung.

“Nhưng đúng là lũ đồ tể đó đáng bị đánh đòn nặng nề. Tôi xấu hổ khi gọi mình là Ma Nhân vì chúng. Làm sao chúng có thể sa sút đến mức nghĩ đến việc ăn thịt… thịt người…?”

Đột nhiên, một sự thay đổi nhỏ xảy ra ở bến tàu. Chỉ còn bóng tối ngự trị.

Truyện CV