[Trung Phi, Vương quốc dưới lòng đất của Orden]
Một vương quốc bóng tối ở Trung Phi là nơi sinh sống của các quái vật.
Tại đây, Quái Vương Orden đang nhận báo cáo của bề tôi.
—…Có phải vậy không?
—Thần không có lời biện hộ nào, thưa Điện Hạ.
Không giống như bề tôi của mình, nhà vua tỏ ra bình tĩnh. Hắn ta thậm chí dường như còn đang tận hưởng tình huống này.
—Chúng thần đã phái quái vật đến để bảo vệ Yoon Younghwa, nhưng đó vẫn chưa đủ.
—Ngươi không cần lo lắng. Ai có thể biết rằng gã Hắc Liên này sẽ can thiệp vào công việc của chúng ta chứ? Chúng ta chỉ cần chuẩn bị những vệ sĩ tốt hơn vào lần tới thôi.
Nhà vua vừa nói vừa ra hiệu bằng tay. Ngay lập tức, một con thỏ hai chân xuất hiện từ bóng tối phía sau ngai vàng. Con quái vật có cơ thể của một người đàn ông và đầu của một con thỏ.
—Gato, cuối cùng cũng đến lúc ngươi phải hành động.
Con thỏ tên Gato gật đầu không nói một lời. Hắn là kiệt tác thứ hai của Orden, chậm hơn Kurukuru nhưng không kém phần mạnh mẽ.
—Bảo vệ đồng minh của chúng ta và nghiền nát Hắc Liên.
Đôi mắt Gato đỏ bừng theo lệnh của nhà vua. Đôi mắt hắn khát máu và chết chóc. Gato cúi đầu một lần rồi biến mất. Hắn nhanh như gió.
—…Thần xin lỗi một lần nữa, thưa Điện Hạ.
Bề tôi quái vật, kẻ đã quan sát toàn bộ cảnh tượng từ phía sau, cúi thấp đầu trước mặt Orden.
Orden nhìn xuống bề tôi và ra lệnh tiếp theo.
—Chúng ta cần đặt cà rốt sang một bên và chuyển sang cây gậy (trans: vs một số bạn chưa biết thì đây đang ẩn dụ về ‘cây gậy và củ cà rốt’). Dẫn dắt những con quái vật ở Châu Phi tiến về phía bắc. Ta sẽ cho nhân loại bất tuân tai họa đầu tiên của họ.
—Vâng, thưa Điện Hạ!
—Ngươi có thể rời đi ngay bây giờ.
Bề tôi biến mất mà không hề lộ lưng.
Quái Vương Orden chậm rãi nhắm mắt lại. Thảm họa mà các bề tôi của hắn sẽ mang đến đã xảy ra trước mắt hắn.
Đây chỉ là khởi đầu cho tham vọng lớn của Orden.
**
—…Người phải kiên quyết, thưa Điện Hạ.
Đây là một ký ức từ một quá khứ xa xôi. Trong một thế giới mà bốn mùa biến mất và chỉ còn lại mùa đông, người bề tôi già thúc giục tôi đưa ra quyết định trong cái lạnh quen thuộc. Ta nhìn ông từ trên ngai vàng.
—…Người phải trừng phạt thứ con rận phản bội Xuân Đông này.
Bề tôi già lợi dụng sự im lặng của tôi và tiếp tục. Những người hầu khác cũng đồng tình. Tiếng nói của họ vang vọng đồng thời.
—…Xuân Đông là một người đàn ông nhỏ mọn không biết điều gì là ưu tiên, đã không xem xét nguyên nhân lớn hơn mà để cảm xúc cá nhân lấn lướt.
Bây giờ nghĩ lại, Xuân Đông là một bề tôi trung thành. Anh muốn duy trì sự trung thực và đạo đức ngay cả khi tương lai của lục địa đang bị treo lơ lửng. Anh muốn trừng phạt tên hiệp sĩ quý tộc vì đã bóc lột từ người dân của mình.
Nhưng gã hiệp sĩ lại là một ‘Bậc Thầy Kiếm’, đã được định sẵn để trở thành một tài sản quan trọng cho chiến tranh, trong khi Xuân Đông thì không.
—…Raylen chỉ mong có được sự trừng phạt cho Xuân Đông. Anh ấy là một hiệp sĩ đã cam kết trung thành với hoàng gia. Xin hãy bỏ rơi kẻ phản bội và trân trọng người bề tôi trung thành của người, Điện Hạ.
Lúc đó ta mười ba tuổi. Mặc dù tuổi còn nhỏ, ta đã là 'Nữ Hoàng', không phải là một công chúa trẻ, và ta mang trách nhiệm cai trị vương quốc của mình và nắm quyền kiểm soát chiến tranh.
Ta nhớ lại khuôn mặt của bề tôi đầu tiên của mình. Lời thề của anh ấy về lòng trung thành suốt đời và sự chấp nhận của ta đối với lời hứa của anh đang xung đột với nhau trong tâm trí ta.
—… Điện Hạ, xin hãy trừng phạt con rận phản bội Xuân Đông.
Lúc đó, ta đã nghĩ mình không còn lựa chọn nào khác.
Nhưng đó có thực sự là đúng đắn? Ta thực sự không có lựa chọn nào khác ngoài việc bỏ rơi người bề tôi trung thành nhất của mình sao?
Không, điều đó không đúng.
Thân là Nữ Hoàng, không phải là ta đã có ý muốn bỏ rơi anh sao? Chẳng phải ta đã thầm coi anh là vô dụng, vì anh không bao giờ có thể trở nên mạnh mẽ sao?
—…Ta hiểu. Ta sẽ tước bỏ tất cả các quyền của Xuân Đông kể từ ngày hôm nay. Nhốt hắn ta ngay lập tức.
“…!”
Jin Sahyuk, người giờ đã không còn là Nữ Hoàng Plerion, tỉnh dậy trên giường. Hơi thở mà cô đang kìm nén bùng phát. Jin Sahyuk thở hổn hển khi cô nắm lấy ngực mình. Trái tim cô đập dữ dội. Trong một lúc, cô nằm trên giường cố gắng lấy lại hơi thở trước khi cuối cùng nâng người lên.
“… Haa."
Một giấc mơ khác của quá khứ. Lẽ nào phong ấn ký ức của cô đã bị yếu đi? Hoặc có lẽ cô đã quá run rẩy bởi tên Kim Hajin chết tiệt đó. Những ký ức mà cô đã chôn vùi dưới ý thức của mình đang rò rỉ ra ngoài như cát.
"Chết tiệt."
Với một tiếng thở dài nữa, cô nhận ra cơ thể mình đã ướt đẫm mồ hôi. Cô vứt bỏ bộ đồ ngủ khó chịu của mình, và sau đó truyền một phần ma lực vào đầu. Chỉ sau khi siết chặt phong ấn ký ức đã xong, cô mới bò ra khỏi giường.
“….”
Lúc đó là sáng sớm. Jin Sahyuk đang thay đồng phục thì đột nhiên cô nhìn mình trong gương.
Trong gương là một người phụ nữ nào đó trông giống công chúa. Nhưng đồng thời, cô trông không giống cô ấy. Cảm giác không hài hòa kỳ lạ tràn ngập trong Jin Sahyuk.
“… Tất cả chỉ vì cái thứ rác rưởi đó, Kim Hajin."
Sự bối rối của cô dễ dàng chuyển thành cơn tức giận. Jin Sahyuk lớn tiếng quyền rủa khi nghĩ đến Kim Hajin. Chỉ cần nghĩ đến hắn thôi cũng khiến cô muốn nôn mửa. Cô một lần nữa cam kết với chính mình sẽ kết thúc cuộc sống của hắn bằng chính đôi tay của mình....
Jin Sahyuk tóm lấy bộ đồng phục của cô một cách thô bạo. Cô bất cẩn mặc nó vào và bước ra ngoài dinh thự của mình. Điều đầu tiên cô nhìn thấy là một khu vườn ấm cúng và xinh đẹp. Chẳng mấy chốc, cô phát hiện ra một đám hiệp sĩ đang tiếp cận cô từ xa.
“… Chúng tôi khiêm tốn chào đón ngài, Chỉ Huy Shin Jahyuk!"
Tất cả các hiệp sĩ đều mặc [Lv.7 Giáp Bạch Kim Atalos], được cung cấp bởi Hiệp Sĩ Hoàng Gia. Họ ở đây để chào đón Chỉ Huy của họ. Vệ sĩ của Công chúa Araha, Rachel, cũng nằm trong số đó. Rachel nhìn thấy Jin Sahyuk và nở một nụ cười nhẹ.
"Chào buổi sáng."
“…Hiệp sĩ của Công chúa đang làm gì ở đây?"
Jin Sahyuk trả lời khá cộc cằn. Tuy nhiên, Rachel không tỏ ra bị xúc phạm chút nào và nhỏ giọng nói.
"Um, Fenrir sẽ đến lâu đài."
“…?”
Khuôn mặt của Jin Sahyuk vặn vẹo thành một cái cau mày. "Với Fenrir, cô ta phải là ám chỉ Kim Hajin. Nhưng điều đó sẽ ảnh hưởng gì tới mình?… Có phải cô ta vẫn nghiêm túc nghĩ rằng mình là fan của hắn không vậy?"
"Cô có muốn đi cùng không? Cô có thể nếu cô muốn."
“…K-không. Không sao."
Jin Sahyuk lắc đầu. Cô không có lý do gì để gặp hắn, cũng không muốn gặp hắn. Và chắc chắn không phải vì lời hắn đe dọa cô 'không bao giờ được xuất hiện trước mặt hắn. Chỉ là... cô không muốn nhìn thấy hắn, chắc chắn rồi.
"Không còn thời gian. Ta sẽ sớm rời đi để chinh phục tầng 9."
Nghe vậy, Rachel tỏ vẻ tiếc nuối.
"Vậy cô có muốn tôi thay mặt cô gửi lời nhắn cho cậu ấy không?"
"Lời nhắn?"
Thậm chí kể cả là Jin Sahyuk cũng không thể từ chối lời đề nghị này.
"Lời nhắn..."
Jin Sahyuk nhìn Rachel.
"Hỏi anh ta xem anh ta đã bao giờ nghe nói về Xuân Đông... không, về 'Prios' chưa."
"Prios?"
"Yeah."
Nhắc đến Xuân Đông thì dường như sẽ là quá trực tiếp. Thay vào đó, cô chọn một cái tên mà bất cứ ai từng là bề tôi của Plerion đều sẽ biết. Prios, tên của cha cô.
"À, đợi đã. Không, không phải vậy...."
Nhưng ngẫm lại, đó dường như cũng không phải là một lựa chọn tốt. Nếu cô sử dụng tên của một người mà mọi người đều biết, thì cô không thể thu hẹp các nghi phạm.
‘Có cái tên nào chỉ một vài người biết không?’ Jin Sahyuk suy nghĩ. Đột nhiên cơ thể cô nao núng dữ dội. ‘Ta gặp Xuân Đông khi ta còn nhỏ, và anh biết tất cả bí mật của ta. Điều đó có nghĩa....’
"Puharen."
“…cô nói là, Puharen?"
"Yeah."
Jin Sahyuk bình tĩnh gật đầu.
"Oh, vậy là cô ở đây ~"
Đột nhiên, một giọng nói vui vẻ gọi họ. Jin Sahyuk và Rachel quay sang nơi giọng nói phát ra.
Nữ công tước của phía Tây, 'Tomer' đang ở đó.
"Lâu lắm rồi không gặp, Hiệp Sĩ Chỉ Huy. Và Rachel."
“….”
"Đúng vậy, rất vui được gặp cô."
Trái ngược với Jin Sahyuk nhìn Tomer với vẻ bất mãn, Rachel nở nụ cười mang vẻ xa cách nhưng hiền từ như thường thấy.
Lúc đầu, Rachel cũng rất ngạc nhiên khi thấy Tomer ở đây. Cựu học viên của Cube đã xuất hiện một cách bất ngờ và tự giới thiệu mình là Nữ công tước của phía Tây.
Nhưng lời giải thích của Tomer đã dễ dàng làm sáng tỏ sự bối rối của Rachel.
Và gần đây, cả hai đã trở nên rất thân thiết. Rốt cuộc, Tomer là người đầu tiên đã nói với Rachel rằng Kim Hajin thích cô ấy trong những năm còn ở Cube của cô.
Tomer quét nhanh qua các hiệp sĩ.
"Mọi người đều biết ngày mai chúng ta sẽ lên tầng 9 rồi chứ?"
"Đương nhiên là có!"
Các hiệp sĩ trả lời sôi nổi. Jin Sahyuk không thích việc họ có vẻ thích Tomer hơn cô. Tomer nhìn Jin Sahyuk và nở một nụ cười tươi.
"Vậy thì, tôi sẽ rời đi ngay bây giờ. Tôi có lịch hẹn với một người."
Với một nụ cười, Rachel sử dụng vé trở về (trans: là vé để về trái đất, lâu lắm rồi không thấy đề cập cái này). (Trans: còn về để làm gì thì ai cũng biết (¬▽¬))
… Khi Rachel rời đi, một bầu không khí cạnh tranh tràn ngập không gian giữa Tomer và Jin Sahyuk.
**
Tôi rời Hàn Quốc và đến Anh. Tất nhiên, tôi không đến đây để đi nghỉ, mà là để gặp Evandel.
“…Thiệp mời?"
"Đúng vậy. Bất cứ ai không phải là hoàng gia đều cần thiệp mời để vào."
Nhưng khi tôi cố gắng vào Cung Điện Buckingham, một 'hiệp sĩ' đã ngăn tôi lại.
Anh là một trong số ít các quốc gia trên thế giới này thừa nhận cái nghề gọi là 'hiệp sĩ'.
Hiệp sĩ tương tự như Anh hùng nhưng khác ở chỗ họ được yêu cầu sử dụng kiếm và phải cam kết trung thành với 'Hoàng Gia', thay vì Hiệp hội hoặc guild.
"Tôi không có bất cứ thứ gì như thế. Xin lỗi một chút."
Tôi nhớ rằng tôi có thể vào Cung điện mà không có bất kỳ hạn chế nào trong quá khứ khi tôi làm việc với tư cách là Fenrir. Chà, gần đây tôi đã không đến thăm vì tôi đang bận leo Tháp. Không quá ngạc nhiên khi họ quên tôi.
Tôi lấy ra hai thẻ căn cước từ trong túi. Một cái xác nhận danh tính của tôi là Fenrir của đội lính đánh thuê Jeronimo và cái kia là 'Cố vấn kỹ thuật cho Essential Dynamics'.
"Của anh đây."
“…”
Hiệp sĩ trịnh trọng nhận thẻ của tôi.
[Cố vấn kỹ thuật Essential Dynamics(Động lực học Bản Chất) — Hajun Kim]
Nhưng khoảnh khắc ánh mắt anh ta rơi vào tấm thẻ, tất cả trọng lượng như được đè lên và đôi mắt anh ta mở to một cách phù phiếm.
"Ah, tôi cũng đã liên lạc trước với Rachel. Anh có thể hỏi cô ấy."
Thông qua Spartan, tôi đã gửi một tin nhắn cho Evandel, giờ có lẽ đã gửi tới cho Rachel.
Ực—Hiệp sĩ nuốt nước bọt và cẩn thận hỏi tôi
" Bởi Rachel, ý anh là...?"
"Đúng rồi, Công Chúa điện hạ."
Người hiệp sĩ gọi điện thoại ngay lập tức.
Sau cuộc gọi, kéo dài tối đa khoảng 3 giây, hiệp sĩ cúi chào lịch sự và bước sang một bên.
"Thưa ngài, tôi xin lỗi vì đã không nhận ra ngài!"
"Không, không sao. Nhân tiện, phát âm tiếng Hàn của anh rất tuyệt. Anh nói tiếng Hàn bao lâu rồi?"
"Tôi đã học tiếng Hàn tại một trường Hàn Quốc từ khi tôi ba tuổi."
"Ah.... Vậy là có chuyện như thế sao."
‘Hàn Quốc cũng có các trường dạy tiếng Anh mà.’
Tôi vỗ vai hiệp sĩ vài lần và bước vào Cung Điện Buckingham.
Tôi cho rằng Cung điện sẽ đầy những người hầu và người hầu, nhưng nó hầu như trống rỗng trước sự ngạc nhiên của tôi. Thay vào đó, tadadada— Tôi nghe thấy âm thanh của ai đó đang chạy về phía tôi. Với một nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt, tôi quay sang một bên. Tất nhiên, âm thanh đó là từ Evandel.
"Hajin~"
Tôi nhấc Evandel lên khỏi mặt đất. Với đứa trẻ nhẹ như một chiếc lông vũ trong tay, tôi cọ má với bé.
"Con nhớ cha quá~"
"Xin lỗi, anh đến hơi muộn."
Tôi bước đến phòng tiếp tân với Evandel trên tay.
Đáng ngạc nhiên, phòng tiếp tân rất đông khách. Không chỉ Ah Hae In và Hayang, mà cả Haeyeon và Yun Seung-Ah cũng ở đây.
Tôi đến gần họ, với chút bối rối.
"Ồ, Hajin. Xin chào~"
"Xin chào."
Yun Seung-Ah và Ah Hae-In lần lượt chào hỏi tôi.
Tôi gật đầu và ngồi xuống một chiếc ghế trống.
"Ừm, tôi hiểu tại sao cô giáo Ah Hae In lại ở đây, nhưng tại sao cô, Yun Seung-Ah-ssi...?"
Tôi nghiêng đầu nghi ngờ hỏi. Yun Seung-Ah gãi gãi sau gáy vì hơi xấu hổ.
"Ah, chỉ vì tôi không thể ngủ được. Giờ Suho đang chiến đấu với Quỷ Vương ở tầng 30."
"Ah, phải rồi."
Những ngày này, tin tức rằng Kim Suho sắp hoàn thành Tòa Tháp Điều Ước xuất hiện khắp nơi.
Cuộc hành trình của cậu kéo dài khoảng ba năm, hay nói đúng ra là hai năm rưỡi. Các phương tiện truyền thông giờ chỉ nói về Kim Suho vào lúc này. Thậm chí còn có một cuộc cá cược về việc liệu cậu có thành công trong việc đánh bại Quỷ Vương hay không.
Sự phấn khích hiện tại đối với Kim Suho tương tự như cách World Cup từ Trái đất cũ mà tôi đến. Nói cách khác, Kim Suho đang là trung tâm sự chú ý của toàn cầu hiện tại.
"Giá cổ phiếu của chúng tôi tăng vọt và các khoản đầu tư đã được nối lại nhờ cậu ấy. Nhưng tất cả những gì tôi có thể làm cho cậu ấy chỉ là cầu nguyện."
Yun Seung-Ah nói với một nụ cười cay đắng.
"Hajin~ Hajin~ Cha thơm quá~"
Evandel đột nhiên bắt đầu ngửi người tôi.
Ngay lúc đó, cánh cửa trượt mở ra, và người phụ nữ mà tôi đã lâu không gặp xuất hiện.
Rachel đến gần chúng tôi với một nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt.
"Cậu tới rồi?"
"Tới chứ. Đã lâu không gặp."
Tôi đứng dậy và chào đón Rachel. Cô ấy cũng mỉm cười vui vẻ và chào tôi.
Đây là lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau sau một thời gian dài. Chúng tôi tận hưởng thời gian uống trà cùng nhau trong phòng tiếp tân.
Chủ đề chính của cuộc trò chuyện của chúng tôi chắc chắn là Evandel.
Ah Hae-In nói về những thành tựu của Evandel. Xét về số lượng, Evandel đã ngang hang với Ah Hae In, và xét về chất lượng, thì Evandel đã rất gần với đẳng cấp 7 sao.
Ngạc nhiên, chúng tôi khen ngợi Evandel. Evandel lắc lư vì sung sướng.
"À, đúng vậy. Hajin-ssi, cậu có biết Hiệp Sĩ Chỉ Huy Shin Jahyuk không?
Rachel hỏi, ngay khi câu hỏi đột nhiên hiện lên trong tâm trí cô.
"Shin Jahyuk? Tớ biết cô ấy. Có chuyện gì sao?"
Là bí danh Jin Sahyuk. Tôi thực ra cũng đã tận mắt nhìn thấy cô ta khi đó rồi.
"À, không có gì. Cô ấy nói cô ấy là fan của cậu."
“… Fan của tớ?"
Đó là điều nực cười nhất mà tôi từng nghe.
Trong khi tôi đang không nói nên lời, Rachel tiếp tục.
"Có chuyện cô ấy muốn tôi hỏi cậu."
"Chuyện gì vậy?"
"Cô ấy hỏi cậu có biết 'Puharen' không...?"
Nhưng mọi thứ dần trở nên dễ hiểu khi tôi nghe câu hỏi đó.
Tôi gật gù, cố gắng kìm nén tiếng cười của mình. Jin Sahyuk đã làm gì đó, với Rachel đóng vai trò là bước trung gian của cô ta.
"Vậy, cậu có biết Puharen là ai không?"
“Huh? Ừm.”
Tôi bắt đầu suy nghĩ. Đây hẳn là một câu để thử người....
"Tớ không biết. Tớ nghĩ rằng tớ đã nghe thấy cái tên đó trong một bộ phim. Đó là một hoàng tộc bị giam cầm, nếu tớ nhớ không lầm."
Là tác giả gốc, tôi hoàn toàn nhận thức được cốt truyện của Jin Sahyuk. Cô ta là một hoàng tử như thế nào, không, cô ta giờ là công chúa; những gì cô ta đã làm để trở thành nữ hoàng; và chính xác làm thế nào mà cô ta gặp phải kết thúc của mình.
Puharen là một trong những thành viên của gia đình hoàng gia bị cầm tù bởi Jin Sahyuk, Đệ Ngũ Hoàng Tử, à không, Công Chúa.
Tuy nhiên, vì Puharen đang mang trong mình Hạt Giống Ác Ma nên Jin Sahyuk, người đã giam giữ Puharen để giành lấy ngai vàng nhưng lại không lấy đi mạng sống của anh ta, cuối cùng đã phải đối mặt với thảm họa.
Mặc dù, thực tình mà nói, Plerion vẫn sẽ gục ngã ngay cả khi không có Puharen.
[Plerion đã được định sẵn để sụp đổ kể từ cái ngày Jin Sahyuk trở thành người cai trị của nó.]
Rốt cuộc, đó chính là thiết lập chính thức của tôi.
Một vương quốc được cai trị bởi một nữ hoàng trẻ, người dễ dàng bị lay chuyển bởi các chư hầu của mình. Kết cục của đó rõ ràng không bao giờ mang nghĩa tốt.
Rachel nghiêng đầu và hỏi.
"Thành viên hoàng gia bị giam cầm?"
"Đúng vậy, cậu hãy nói với cô ấy như vậy. Nhưng điều đó không thực sự quan trọng lắm".
Tôi nhanh chóng thay đổi chủ đề.
"Không phải cậu nói muốn cài đặt Essence Barrier (Kết giới/Rào chắn rinh chất) sao?"
Chúng tôi chuyển chủ đề sang Essence Barrier.
Đây là lý do nước ngoài gần đây lần lượt gửi các phái viên ngoại giao tới Hàn Quốc.
"Ừ... Không chỉ vậy, mà tới cả các thiết bị phòng thủ khác cũng vậy."
Khuôn mặt Rachel ảm đạm. Có vẻ như Anh Quốc chỉ có một chút tiềm năng trong đảm bảo các thiết bị phòng ngự.
"Chúng mình đang cố gắng hết sức, nhưng các kết nối của chúng mình không mở rộng. Trung Quốc và Mỹ rất hung hăng. Theo thứ tự sẽ là Trung Quốc, Mỹ, Nhật Bản, Đức.... Chúng mình có lẽ sẽ đứng thứ năm là cùng."
"Là như vậy sao?"
"Đúng vậy. Nhưng không sao. Chúng tôi có một vài lợi ích từ trong Tháp Điều Ước mà chúng tôi có thể sử dụng để đàm phán..." Rachel nói với giọng ủ rũ.
Tôi không ngạc nhiên, vì các khoản đầu tư của Pháp Viện Hoàng Gia Anh vào Tháp Điều Ước có giá trị hơn nhiều so với một kết giới đơn thuần. Nhưng cô không thể đơn giản bỏ qua những lời phàn nàn và lo lắng của người dân.
Số lượng các cuộc tấn công của quái vật gần đây đã tăng vọt. Nói cách khác, cô ấy có rất ít sự lựa chọn.
"Không, có lẽ cậu không cần phải đi xa như vậy."
Tôi nở một nụ cười tự tin.
Trên thực tế, Nan Chi Bản Chất đã sở hữu đủ cơ sở để sản xuất số lượng lớn Essence Barriers. Yoo Yeonha chỉ đơn giản là chơi hết mình để thu hút nhiều nhà vận động hành lang hơn.
"Đừng lo lắng."
Nhưng nước Anh chắc chắn cần một Essence Barrier.
"Tớ sẽ..."
Tôi, Kim Hajin, đang chuẩn bị sử dụng quyền của mình với tư cách là 'Cố vấn kỹ thuật của Essence of Strait', thì cánh cửa phòng tiếp tân bật mở.
Ầm—
Một số người đàn ông mặc vest đột nhiên tràn vào phòng.
"B-bố?"
"Thứ lỗi? Bố?"
"Tôi, ý tôi, Bố...."
Ngay cả bố của Rachel cũng ở đây.
Giữa sự bối rối của chúng tôi, những người đàn ông mặc vest bắt đầu giới thiệu bản thân một cách lịch sự và tỏ vẻ kính trọng. Nhóm này bao gồm Bộ trưởng và Thứ trưởng Bộ Ngoại giao, các thành viên của Thượng viện, v.v.
Tất cả những lời giới thiệu của họ đều hướng đến tôi, và tôi sớm nhận ra ý định của họ.
"Là đại diện của quốc gia này, chúng tôi muốn chào đón Ngài 'Hajun Kim'(Trans: ủa, anh của Shu Shu lạc đi đâu đây :>), Cố vấn kỹ thuật của Nan Chi Bản Chất. Chúng tôi có một đặc ân chân thành để yêu cầu bạn. Hiện tại, người dân Anh đang phải hứng chịu sự gia tăng của các cuộc tấn công quái vật lớn nhất trong lịch sử. Số lượng quái vật cấp thấp đã tăng lên đáng kể trong khu vực thành thị, và..."
Đúng như dự đoán, họ đã yêu cầu tôi giúp họ đảm bảo một Essence Barrier để đặt trên khắp nước Anh.
Một lưu ý nhỏ, 'Hajun Kim' là bí danh của tôi.
“… Xin lỗi, Hajin-ssi? Chuyện gì... đang xảy ra vậy?"
'Cố vấn kỹ thuật Essential Dynamics'.
Không chỉ Rachel, mà cả Ah Hae In và Yoon Seung-Ah cũng không biết gì về vị trí của tôi. Bộ ba nhìn tôi trong sự sững sờ, và tôi nở một nụ cười xấu hổ.
**
[4 giờ sau, Seoul, Hàn Quốc — Dinh thự của Yoo Yeonha]
… Những sự kiện đêm qua lại diễn ra trong đầu tôi một lần nữa.
—Chết? Ý cậu là sao?
Chae Nayun, người hét lên trong đau khổ, và tôi, người không thể đáp lại tiếng thét tuyệt vọng của cô ấy.
—C-Chết, có đột ngột quá không vậy? Cậu ta không thể chết. Cậu ta không thể chết! Nó không- nó không có ý nghĩa gì cả! Cậu ta thực sự, thực sự rất mạnh mà!
Tôi cho cô ấy xem video. Kim Hajin chắc chắn đã ở trong đó. Cơ thể cậu ấy bị cắt làm đôi bởi một sinh vật di chuyển với tốc độ không thể theo kịp. Đôi mắt cậu ấy đã mất tất cả các dấu hiệu của sự sống và mờ dần thành màu xám tro. Không nghi ngờ gì nữa, đó là cái chết.
—Điều này không thể, điều này không thể được. Làm sao đây có thể là Kim Hajin, làm thế nào....
Đó là khi Chae Nayun hoàn toàn đánh mất bản thân.
Cô bứt tóc, quằn quại như một đứa trẻ, đập xuống sàn với nắm đấm, và đau đớn trước cái chết vô nghĩa của cậu.
—Ah, aaah. Tại sao, tại sao, tại sao.... Tại sao...!
Đối mặt với cái chết của cậu ấy, Chae Nayun đã hối hận về tất cả những gì cô đã từng làm.
"Đáng lẽ tớ không nên ác ý với cậu ấy như vậy trong lần cuối cùng chúng tớ gặp nhau. Điều này sẽ không xảy ra nếu tớ thông minh hơn. Làm ơn, làm ơn, làm ơn...." Cô khóc thảm thiết.
Nhìn Chae Nayun đau đớn, tôi..., tôi....
"Này, tỉnh dậy đi."
Tôi nói, 'Này, tỉnh dậy đi.'
…Không, chờ đã.
Không phải vậy.
"Uu...."
Một cái cau mày lan rộng trên khuôn mặt của Yoo Yeonha giữa cơn ác mộng. Chóp mũi và khoảng trống giữa lông mày cô run nhè nhẹ khi cô tiếp tục lang thang trong cơn ác mộng.
“…Tỉnh dậy đi."
Tuy nhiên, Kim Hajin không có ý định để cô phải chịu đựng thêm nữa.
Cậu vỗ nhẹ lên trán Yoo Yeonha. Yoo Yeonha lắc đầu. Tuy nhiên, một cơn ác mộng khác dường như đã chiếm lấy cô.
Không còn lựa chọn nào khác, Kim Hajin truyền ma lực của mình vào đầu Yoo Yeonha.
"Haauuuu...."
Một tiếng rên rỉ kỳ lạ phát ra từ miệng Yoo Yeonha. Thánh tích đã giúp giải phóng cô khỏi cơn ác mộng, và cuối cùng cô cũng mở mắt ra.
Nhưng ánh mắt cô vẫn dán chặt vào khoảng trống phía trên.
"Cuối cùng cậu cũng dậy rồi."
Kim Hajin mỉm cười nói.
“…?”
Yoo Yeonha quay đầu sang một bên và đối mặt với người đàn ông đang nói chuyện với cô.
“… Hả?"
Cô thốt ra một câu cảm thán trong sự sững sờ.
Kim Hajin đang ở trước mặt cô. Kim Hajin, người chết, giờ như được thắp sáng bởi ánh sáng mặt trời.
"Đây cũng hẳn là một giấc mơ," cô nghĩ.
"Đi ngủ cả vào ban ngày thì chả giống cậu chút nào."
Kim Hajin, người xuất hiện một cách quá thật, lầm bầm.
…Tuy nhiên, Yoo Yeonha không nói một lời.
"Ah—"
Đột nhiên, mắt cô trợn ngược và cô bất tỉnh.
Hiện tại cô thiếu sức lực tinh thần để đối phó với loại tình huống này.