1. Truyện
  2. Nhục Thân Thành Thánh
  3. Chương 10
Nhục Thân Thành Thánh

Chương 10: Cạo lông dê

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương 10: Cạo lông dê

Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân

Cảm nhận được 5 tên hạ nhân tiến vào hang động đều đã bỏ mình, Nhạc Khang trong lòng không khỏi lộp bộp một tiếng.

Hắn không biết chuyện gì đã xảy ra bên trong.

Bên trong có cái gì?

Bên trong là yêu thú hay là người?

Yêu thú cũng còn may dù sao nơi này là Đoạn Mộc Lâm vòng ngoài, yêu thú hẳn là phẩm chất không cao.

Cho dù gặp phải Nhất phẩm đỉnh phong yêu thú hắn vẫn có khả năng nắm chắc thoát thân.

Dù sao hắn mang theo rất nhiều người đến nơi này.

Mặc dù những tu sĩ này tu vi không cao, nhưng người đông thế mạnh, đụng phải yêu thú chắc hẳn vẫn không có vấn đề gì.

Nhạc Khang nhìn chằm chằm cửa hang trầm ngâm hồi lâu, liền nghe xung quanh có âm thanh tu sĩ tiến tới gần.

Theo thanh âm bước chân đến xem không chỉ một nhóm!

Hắn biết rõ, người đến nơi này mười phần cùng hắn có chung mục đích.

Mặc dù có cùng chung mục đích nhưng đồng thời cũng là địch nhân!

Dù sao không ai hèn đến mức tự tay dâng bảo vật cho kẻ khác trừ khi không còn cách nào.

Bản thân Nhạc gia tại trung vực không phải là đỉnh cấp gia tộc gì, nhưng cũng không phải ai cũng có thể nắm.

Nhạc Khang híp mắt nhìn về đám tu sĩ tới gần.

Đám tu sĩ từ trong bụi rậm tiến tới không khỏi trong lòng nhảy một cái.

“Không ngờ nơi này tụ tập không ít người ha” cầm đầu tráng hán nhìn về một đám tu sĩ trong tay có kiếm không khỏi đắc ý một câu

Bởi vì theo hắn thấy, trong đám tu sĩ này chỉ có một người cùng hắn đồng nhất tu vi, còn lại đều là gà đất chó sành mà thôi.

Lại nói, phía sau hắn nhưng là hơn 100 tên tu vi không thấp hơn đám tu sĩ này.

Tráng háng trong tay mang theo một thanh đao, thân đao đen nhánh, lưỡi đao ửng đỏ dưới ánh sáng của các ngọn đuốc lộ ra vô cùng quỷ dị.

Tráng háng này là Hỏa Đao một trong những kẻ cầm đầu dẫn đội Linh tộc tìm kiếm Nhất Minh.

Sở dĩ hắn gọi như vậy là do bản thân hắn thuộc hỏa linh tộc, bản thân dùng đao nên hắn tự lấy danh tự như thế.

Trong hàng Linh tộc trẻ tuổi, hắn tự tin bản thân không thua kém bất kì người nào đồng tu vi.

Hắn tự nói

Đồng nhất tu vi, duy ta vô địch!

“Linh tộc!”

Nhạc Khang ngay lập tức nhận ra thân phận của đối phương.

Dù sao hắn cũng không ít lần chạm trán Linh tộc khi lịch luyện nên vừa nhìn đã nhận ra ngay thân phận của đối phương.

“Các ngươi Linh tộc cũng dám xâm nhập Thương Minh Vực không sợ có đến không có về hay sao?

Nhạc Khang nhìn về phía tráng háng ánh mắt lạnh lẽo quát khẽ một câu.

“Hahaha các ngươi nhân tộc cao tầng giờ bản thân còn lo không xong, hơi đâu mà chạy đến nơi cứt chim không thèm ỉa này"

“Nói cho các ngươi biết cũng được, giờ khắc này Trung Vực đang đánh nhau long trời lở đất hẳn là các ngươi cũng có nghe thấy thanh âm.

Chúng ta 4 vị Linh chủ tự mình ra trận nên các ngươi cũng không cần lo lắng sẽ có người đến đây giúp các ngươi, hắc hắc"

Hỏa Đao cười to nhìn về phía Nhạc Khang thần sắc khoái chí.

“Nói cũng lạ, đám nhân tộc các ngươi không phải bao che bảo bọc nhau sao? Giờ khắc này các ngươi tiến tới đây là định tiện tay “nhặt” bảo ta nói có đúng không? Hahaha”

Hỏa Đao vẻ mặt trêu chọc nói ra.

“Ngươi nói hưu nói vượn! ta tới đây là vì nghe thấy thanh âm lạ từ hang động phát ra mà thôi”

Nhạc Khang sắc mặt đỏ bừng tay nắm chặt thanh kiếm.

“Có đúng không?” Hỏa Đao lại lặp lại 3 chữ với giọng điệu mỉa mai

“Móa nó! đã như thế đừng trách Nhạc Khang ta tâm ngoan thủ lạc”

Nhạc Khang ánh mắt lạnh lẽo, tay nắm chặt thanh kiếm lập tức vung ra lao tới Hỏa Đao.

Thấy cảnh này, Nhạc Khang thủ hạ không khỏi một mặt hoảng sợ.

Bọn hắn chỉ là hạ nhân mà thôi, miễn cưỡng tu hành tới tôi thể cảnh, kinh nghiệm đơn đả độc đấu như thế này bọn họ có chút miễn cưỡng, chớ đừng nói chi là nhóm Linh tộc này có hơn trăm người!

Hỏa Đao ánh mắt trở nên tàn nhẫn, trong tay Hổ Đầu Đao chém ra, đao thế bá đạo, phong thanh nộ khiếu.

Mặc dù Hỏa Đao tu vi tôi thể tứ trọng, nhưng hắn trời sinh khí lực lớn, thanh đao to đùng trên tay hắn tựa như lông hồng múa quả thực tựa như chơi đùa đồng dạng.

Một đao quét xuống, Nhạc Khang lập tức trường kiếm chém ra, quét nửa vòng cung nhằm ngăn chặn thế đao chém xuống.

Keng keng

Thanh âm vũ khí va chạm liên miên không dứt.

Nhạc Khang cứ nghĩ bản thân trong vòng trăm chiêu sẽ cầm xuống tên Linh tộc này.

Nhưng đến khi khai chiến, hắn mới cảm nhận được tên này khí lực lớn vô cùng!

Đồng dạng là tôi thể tứ trọng, nhưng hắn không chiếm thượng phong ý tứ.

Kiểu này tiếp tục đánh xuống, hắn bại vong chỉ là chuyện sớm muộn.

Trường đao liên tiếp bổ tới, thế công dồn dập khiến Nhạc Khang trường kiếm trong tay đã xuất hiện vết rạng nức!

Bên cạnh đó, khi lúc Nhạc Khang cùng Hỏa Đao va chạm thì xung quanh cũng đã chiến thành một đoàn, tình cảnh vô cùng hỗn loạn.

Nhất Minh đã tiến tới gần cửa hang ẩn nấp phía sau một tảng đã lớn, nhìn về tình hình xung quanh.

Hắn chỉ thấy một đám tu sĩ y phục giống với đám tu sĩ vừa rồi tiến vào hang động đang cùng một đám tu sĩ khác chiến đấu.

Hắn hiện tại cũng không biết bên ngoài là tình hình như thế nào.

Nhưng đây là một cơ hội tốt để trộn lẫn và thoát thân khỏi nơi này.

Nếu không đợi bọn họ chiến xong, thì bản thân cũng gặp nguy hiểm.

Làm ra quyết định, Nhất Minh lập tức trở về hang động, khoát lên người màu lam y phục trở ra cửa động.

Hắn chờ, chờ một cơ hội để lao ra.

Đúng lúc đó, có hai người tu sĩ đang cùng nhau chém giết tiến gần về phía hang động.

Một lam y, một màu đỏ y phục.

Ngay thời khắc hai người tiến gần cửa hang động, Nhất Minh lập tức dồn lực vào chân, một cước đạp mạnh trên đất khiến thân thể hắn lao nhanh về phía trước hướng về phía tu sĩ màu đỏ y phục đấm ra một quyền!

Tu sĩ màu đỏ y phục đang lo chiến đấu, vẫn không hay là có người đánh lén.

Lập tức bị một quyền chấn vỡ xương hộc máu bay ra ngoài.

“Đa tạ huynh đệ hỗ trợ” thiếu niên nói lời đa tạ lập tức rời đi tiến về mục tiêu tiếp theo.

Nhất Minh thấy thế cũng không nói cái gì, lập tức trà trộn vào đám đông tiến hành đánh lén.

Hắn biết đây là cơ hội thu thập Linh điểm có một không hai.

“hắc hắc, cổ nhân nói không sai, loạn thế xuất anh hùng” Nhất Minh trong lòng không khỏi đắc ý cười hắc hắc

Mặc dù Nhất Minh không có tu luyện qua bộ pháp.

Nhưng mỗi lần chân đạp đại địa là có một tu sĩ phải qua đời tại chỗ.

Tình cảnh hiện tại hơn trăm người chiến thành một đoàn, đừng nói quen biết, ngay cả diện mạo cũng không nhìn rõ được.

Cả đám tu sĩ chỉ biết, khác màu áo chắc chắn là địch, giết không phải nghi ngờ.

Vì lẽ đó mà đám người Nhạc gia lẫn Linh tộc cũng không biết là có người trong tối đánh lén bọn họ.

Đối với Nhất Minh mà nói, đám người này tiến tới đây chắc hẳn là vì bảo vật của hắn mà tới.

Mặc kệ là có phải Nhân tộc hay không, bọn hắn tới đây là nhắm vào mình, cứ giết ắt không sai.

“Nhất cước đạp đại địa, nhất quyền hóa hư vô”

Nhất Minh không khỏi cảm khái một câu HAY.

“Hắc hắc hắc, một quyền, hai quyền..” Nhất Minh vừa ra chiêu trong lòng vô cùng đắc ý

Bởi vì trong loạn chiến, chẳng ai quan tâm đồng đội còn sống hay chết.

Bản thân còn sống mới là vương đạo!

Chính vì thế cả hai bên số lượng đang giảm dần mà không hề hay biết.

Đám linh tộc này ngoại trừ Hỏa Đao có tu vi tôi thể tứ trọng, ngoài ra đều là tu vi nhị trọng tam trọng.

Nếu tính toàn bộ lực lượng, đám người Nhạc gia thua không nghi ngờ.

Nhưng từ khi Nhất Minh tham chiến, cả hai bên đều giảm ngang nhau thậm chí ẩn ẩn Linh tộc tiêu hao không nhỏ!

Đơn giản bởi vì đám Linh tộc đều tự chủ động tiến đến chỗ Nhất Minh tìm chết.

Mãi đến một lúc sau

Ầm

Nhất Minh một quyền tung ra sau đó liền bị lui lại mấy bước chân.

Ngẩn đầu nhìn lại, phía trước là Linh tộc tu sĩ tay không tất sắc, ắt là cũng sử dụng quyền như hắn!

“Lực lượng thật mạnh! Không ngờ Nhạc gia có một tên tu sĩ không tu kiếm như ngươi!” tráng hán Linh tộc không khỏi gật đầu khen hay

Nhất Minh nhìn về phía tráng hán đối diện không khỏi giật mình một cái, lần này gặp phải đối thủ rồi!

Đúng là đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma.

Nhất Minh không khỏi mắng mình một câu

Dứt lời

Tráng hán toàn thân bùng phát lực lượng, lập tức lao nhanh về phía Nhất Minh đấm ra một quyền.

Quyền này ẩn chứa hỏa linh lực nên cú đấm của hắn bốc cháy lên hỏa diễm thiêu đốt nắm tay.

Nhìn trước mắt một quyền đỏ thẩm lao về phía mình, Nhất Minh vận chuyển linh lực toàn thân hội tụ vào lòng bàn tay

Thôi Tâm Chưởng

Đây là lần đầu tiên hắn sử dụng chưởng lực, từ khi thôi tâm chưởng đạt đến tiểu thành về sau hắn vẫn chưa sử dụng lần nào.

Bàn tay xòe ra một chưởng.

chưởng lực chạm vào hỏa quyền, sau đó Nhất Minh chủ động thu tay về một nhịp khiến hỏa quyền bị mất nhịp thuận theo thế công vô ý ngã về phía trước.

Kia tráng hán ánh mắt không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc, tựa hồ không nghĩ tới chưởng của hắn còn có thể chơi như vậy!

Bất quá tráng hán ngay lập tức phát thêm lực đạo, thuận thế tiến công thẳng vào khuôn mặt

Thấy một quyền tiếp tục tiến tới

Nhất Minh lại ngửa mặt xoay một vòng trên không thuận thế dồn lực một cước đá thẳng vào cằm của tráng hán.

Ầm

Một cước này khiến hắn ngửa mặt bay ngược lên cao rơi xuống đất nhìn như vô cùng chật vật

Tráng hán lập tức đứng dậy, nhưng giờ đây hắn giường như bị choáng một dạng.

Đầu óc hắn có chút choáng, động tác trong tay liền có chút loạn, hoàn toàn điên cuồng công kích lao về phía trước.

Nhưng vào lúc này, Nhất Minh ánh mắt lộ ra một tia tinh mang, tại tránh thoát một quyền đó về sau, thân hình hắn lập tức thấp xuống.

Nhất cước đạp đại địa

Thân hình lập tức lao nhanh về phía trước, linh lực lập tức được hắn hội tụ tại trên quyền này.

Tráng hán đang trên đường lao về phía Nhất Minh, đột nhiên hắn cảm thấy nơi tâm mạch truyền đến cảm giác đau nhói, cơ thể bay ngược về phía sau phun ra một ngụm máu tươi.

Thân hình rơi xuống không còn động đậy.

Nhất Quyền hóa hư vô!

Đây là Nhất Minh lợi dụng Thôi Tâm Chưởng hướng về các kinh mạch mà thay đổi thành quyền kèm theo bộc phát tức thời khiến lực lượng tăng thêm không ít!

Trãi qua trận chiến nhỏ này, Nhất Minh ẩn ẩn đã có dự đoán tu vi bản thân hẳn là có thể đối kháng tôi thể tam trọng.

Còn việc đối đầu với tu vi tứ trọng hắn không nắm chắc!

Nếu không phải tên tráng hán vừa rồi sơ ý, bị mình đá trúng cằm một cước, nếu không muốn chiến thắng hẳn không phải chuyện dễ dàng.

Đừng nói Linh tộc, chỉ cần là Nhân tộc hướng về phía hắn ngấp nghé bảo thạch, một tên đều không thể tha.

Trong lúc hắn núp sau tảng đá tại trong hang động, chỉ cần hắn không điếc đều có thể nghe được hai người bọn họ nói chuyện.

Bình phục lại tâm thần, Nhất Minh tiếp tục công cuộc cạo lông dê bọn này.

P/s: Cảm ơn mọi người!

Donate: 0 7 4 1 0 0 0 6 3 9 1 4 2 vietcombank

Truyện CV