1. Truyện
  2. Nhục Thân Thành Thánh
  3. Chương 11
Nhục Thân Thành Thánh

Chương 11: Kiếm lợi lớn

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương 11: Kiếm lợi lớn

Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân

“Hắc hắc, hôm nay Nhất Minh ta kiếm lợi lớn!”

Nhất Minh nhìn về một đám tu sĩ ngã lăn trên mặt đất trong mắt không che đậy được sự thèm thuồng.

Không phải hắn thèm cơ thể bọn tu sĩ này, mà là thèm những cái túi trữ vật trên người bọn họ.

Dù sao đi nữa nếu không tính túi trữ vật của 5 bộ thi thể trong hang động thì hắn không còn một khối linh thạch nào.

Toàn bộ linh thạch trước đó hắn có đều đã mang đi luyện hóa hết cả rồi.

Mặc dù hắn không biết tự săn yêu thú, thu thập yêu đan, thịt yêu thú bán được bao nhiêu linh thạch.

Nhưng công việc tiện tay "nhặt" này kiếm lợi nhanh hơn nhiều.

Giờ này khắc này hắn nhìn thấy xung quanh tu sĩ nằm trên đất không tới trăm cũng có mấy chục.

Tính ra trong đám tu sĩ này chỉ cần mình tiện tay một phần trong đó cũng đủ để tu luyện một thời gian.

Nhắc tới tu luyện, với tốc độ của mình chắc đám linh thạch này sẽ nhanh biến mất không còn tăm hơi.

Tu sĩ trong tông môn mỗi năm cống hiến mới được khoảng 30 đến 40 linh thạch.

Một viên linh thạch có thể giúp cho tu sĩ hấp thu mười ngày nửa tháng mới luyện hoá hoàn toàn.

Bản thân mình hấp thu nhanh, nhưng có vẻ tốn kém hơn rất nhiều lần so với người ta tu luyện thì phải!

Nghĩ đến đây Nhất Minh không khỏi thở dài một hơi.

Dù sao đi nữa cho dù bọn này chỉ là tu vi tôi thể nhất trọng, nhị trọng nhưng trong người cũng phải có ít nhất 3 đến 5 khối linh thạch chứ ha.

Nghĩ đến đây, hắn không khỏi chảy nước dãi!

Chỉ cần nghĩ đến thôi lần cạo lông dê này kiếm lời to, hắc hắc.

Làm ra quyết định Nhất Minh lập tức cúi thấp người xuống bò trên mặt đất từ từ tiến về các thi thể không ngừng tiện tay “nhặt” của rơi bỏ vào trong nhẫn trữ vật.

Hành động này của hắn trong đêm tối gần như không có người phát hiện, dù sao hiện giờ cả đám đang chiến thành một đoàn, vô cùng hỗn loạn, ai rảnh tay đâu mà mà để ý chuyện này!

Tay của hắn không ngừng tiến tới trên thi thể không ngừng lần mò tìm túi trữ vật, hái xuống một cái lập tức cất vào nhẫn trữ vật bên trong.

Đương nhiên, hắn cũng sẽ không quên tên Linh tộc tráng hán vừa rồi giao thủ.

Bản thân hắn có tu vi không kém chắc hẳn là có không ít linh thạch trong người.

Tiếp tục hành sự trong thầm lặng, mãi đến một lúc tay hắn mò trên thi thể béo ú truy tìm đồ tốt, liền cảm nhận được có chút không đúng.

Tên này còn sống!

Nhận ra điều này là vì trên cái bụng phệ của béo ú không ngừng nhấp nhô giường như là đã nín thở thật lâu một dạng.

Nhất Minh vừa định cho hắn một quyền qua đời tại chỗ thì nghe hắn lên tiếng

“ Đại ca tha mạng! có gì từ từ nói, tiểu … tiểu đệ chỉ là đi ngang qua vô tình hiếu kì đến nơi này mà thôi.

Đại ca nếu muốn túi trữ vật trên người tiểu đệ, đại ca có thể lấy đi, làm ơn bỏ qua cho tiểu đệ một mạng có được không?”

Béo ú sắc mặt tái nhợt nói chuyện ấp a ấp úng giọng điệu vô cùng thành khẩn nói ra.

Nhất Minh thấy thế cũng không tính toán gì, dù sao hắn có thể nằm trong đám thi thể này cũng cho thấy tên này thân ăn mập thây cũng không làm nên đại sự gì!

Nhất Minh nhìn hắn liếc mắt một cái khiến béo ú không khỏi toàn thân ứa ra mồ hôi hột.

Tâm thần béo ú vô cùng khẩn trương nhìn thiếu niên đang bò kế bên cạnh mình với ánh mắt cầu khẩn.

“Được nhưng ta cần ngươi nằm ngủ một lát”

Dứt lời

Nhất Minh một quyền đánh vào trên cổ béo ú khiến hắn ngã lăn ra đất ngất đi.

Không thể không nói đúng thật là tò mò hại chết người!

Hảo hảo ở nhà không được sao, chạy đến nơi rừng rậm này tham gia náo nhiệt thiệt là ngu hết sức!

Với tu vi nhất trọng của thằng béo ú này sống được đến giờ khắc này phải nói hắn là thiên chi kiêu tử không chừng.

Nhất Minh bắt đầu bật cười lắc đầu.

Nhìn thấy béo ú đã hoàn toàn ngất đi về sau, hắn tiếp tục bò về phía trước tiếp tục “tiện tay” nhặt được của rơi bỏ vào trong túi!

Cùng lúc đó

Hỏa Đao cùng Nhạc Khang chiến đấu vô cùng kịch liệt, giường như đã đến hồi kết một dạng.

Chỉ thấy Nhạc Khang trường kiếm trong tay gãy mất một nửa, toàn thân có không ít vết thương nhưng không phải chí mạng.

Hắn ánh mắt băng lãnh nhìn về phía Hỏa Đao trong tay không khỏi run nhè nhẹ.

“Không thể không nói, tên này hỏa lực mạnh thật sự.

Mình đã dùng ra toàn bộ những gì mình có vẫn không thể chiếm thượng phong.

Nếu cứ tiếp tục thế này, mình thua không nghi ngờ”

Nhạc Khang thầm nghĩ, trong lòng không khỏi nhấc lên kinh đào hải lãng.

Giờ khắc này hắn sắc mặt tái nhợt nhìn qua xung quanh một vòng, thấy không ít người của mình nằm xuống, bên phía đối địch cũng ngã xuống không kém.

Nhạc Khang trong lòng có chút ý động, người của mình mạnh như vậy?

Hắn vốn nghĩ với lực lượng chênh lệch của hai bên, người bên mình ắt phải chết hết không nghi ngờ.

Nhưng giờ khắc này, hắn thấy không ít linh tộc nằm xuống, thậm chí có linh tộc tu vi tam trọng cũng bỏ mình, điều này làm sao khiến hắn không động tâm cho được.

Mặc dù trong lòng có chút ý động, nhưng hắn biết, nếu Hỏa Đao không chết, sớm muộn gì cả đám cũng sẽ qua đời tại nơi này.

Những gì Nhạc Khang nhìn thấy thì Hỏa Đao đương nhiên cũng nhìn thấy, hắn thấy thành viên trong đội mình có tam trọng tu vi thế mà vẫn lạc!

Hắn không khỏi lên cơn giận dữ, lập tức nhìn về phía Nhạc Khang trong mắt hàn mang lấp lóe.

Thân hình hắn lập tức vọt nhanh về phía trước, một đao chém ra, mang theo từng luồng hỏa lực thiêu đốt lên lưỡi đao đỏ rực một mảng.

Một đao chém ra, Nhạc Khang không thể đứng im chịu chết, liên tiếp lui về phía sau tránh né đao mang chém về phía mình.

Dù sao, kiếm của hắn đã gãy mất một nửa, hiện tại hắn đã không còn có tử chiến ý nghĩ.

Dù sao mình bản thân còn trẻ, không dại mà tử chiến tại nơi này.

Nhạc Khang liên tiếp né tránh từng vết đao chém xuống không ngừng hô lớn.

“Thằng nhóc con, chạy đi đâu!”

Hỏa Đao ánh mắt bốc lửa nhìn về phía Nhạc Khang tựa như đang nhìn hầu tử liên tục nhảy nhảy nhót nhót tránh né đao của mình.

Điều này khiến hắn không khỏi khó chịu trong lòng.

Đối với một người dùng đao mà nói, không giống với kiếm tu.

Người tu kiếm đa phần đều là người có tiến thoái, suy tính thận trọng, làm việc cân nhắc.

Nhưng người tu đao lại hoàn toàn trái ngược.

Tu sĩ tu đao đa phần đều yêu thích sát phạt không thích quanh co lòng vòng, nên vì thế nhìn thấy Nhạc Khang không ngừng né tránh chính mình, Hỏa Đao trong người càng thêm khó chịu.

Hắn chỉ thích cả hai lao vào cận chiến chém giết, như thế mới sảng khoái!

Còn đằng này, chẳng những đối thủ không chiến, mồm liên tục hô lớn tìm viện binh thật khiến hắn đôi mắt bốc hỏa.

Hắn biết, chính mình tiến tới Đoạn Mộc Lâm này là truy tìm tên đứng đầu Tiềm Long Bảng đoạt bảo thạch trong tay hắn.

Nếu giờ khắc này bị đám Nhân tộc này dây dưa dài dòng sẽ không tốt chút nào.

Ngay lúc này, Hỏa Đao tạm dừng truy đuổi Nhạc Khang, nhìn về thân ảnh phía trước không ngừng chạy trốn trong miệng khẽ hừ một tiếng lập tức quay trở về.

Mà lúc này, các hạ nhân Nhạc gia thấy thiếu chủ không ngừng bại lui chạy trốn, đám bọn hắn làm sao có thể còn ở lại tử chiến.

Lập tức, không ngừng có tu sĩ triệt thoái bốn phương tám hướng chạy như bay thân hình tiêu thất không còn bóng dáng.

Nhất Minh thấy tình cảnh không ổn, lập tức cũng đứng dậy, trà trộn vào đám tu sĩ hướng một phương hướng lấy hết khí lực bú sữa mẹ bức tốc mà chạy.

Hắn biết nếu mình ở lại lâu thêm đợi đám Linh tộc kia tụ họp lại mình chạy không thoát.

Cho nên giờ khắc này, hắn không ngừng tiến thẳng về phía trước dồn hết sức lực chạy không còn tăm hơi.

Hỏa Đao quay trở về, lập tức kiểm kê thương vong số lượng trong lòng không khỏi nhảy một cái.

73 linh tộc qua đời tại chỗ, trong đó có không ít linh tộc nhị trọng tu vi và một tam trọng tu vi.

Giờ khắc này, đám linh tộc dưới trướng Hỏa Đao lần này còn sót lại không tới 50 tên.

Điều này khiến hắn không khỏi giận dữ.

“Các ngươi lập tức kiểm tra xung quanh, có phát hiện gì lập tức cáo tri cho ta”

Nói xong

Hắn tiến về phía thi thể của tráng hán tam trọng tu vi xem xét một chút không khỏi nhíu mày.

Không phải vết thương do kiếm chém ra!

Hắn nhìn về phía tâm mạch tráng hán một lõm vào một lỗ thật sâu không khỏi bất ngờ.

“Thật không ngờ, có người sử dụng quyền lực lượng lại mạnh như thế.

Nếu không lầm, thì tên Nhạc Khang đó nghe tiếng động lạ mới tiến về nơi này”

Hỏa Đao ẩn ẩn có chút suy đoán.

Lúc này

Có linh tộc tiến về hắn cáo tri bên trong hang động có năm bộ thi thể.

Theo như lời linh tộc cáo tri, hắn tiến vào bên trong hang động dò xét một lần.

Lập tức

Hắn liền nhận ra năm bộ thi thể này đều chịu một quyền oanh sát qua đời tại chỗ, hoàn toàn trùng hợp với kích thước quyền trên người của thuộc hạ mình!

Giờ khắc này

Hắn đã có đáp án!

Đám người Nhạc gia nghe tiếng động tiến đến nơi này, sau đó cho người dò xét, kết quả toàn bộ năm người đồng loạt chết hết.

Lúc này mình mới nghe được thanh âm và tiến về nơi này.

Mình cứ tưởng âm thanh do đám người Nhân tộc gây ra, không ngờ lại có một kẻ thứ 3 tại bên trong hang động này.

Nếu như mình nghĩ không sai thì hắn chắc hẳn chính là tên Nhất Minh.

Còn nếu như là người khác thì mình cũng không chắc chắn được, dù sao cũng phải tìm ra người sử dụng quyền này.

Nghĩ tới đây

Hỏa Đao không khỏi lộ ra thần sắc giận dữ.

Hắn bị chơi! Còn là bị chơi một trận thật đau!

Nắm chặt thanh đao, trở ra phía ngoài hang động, Hỏa Đao lập tức phân phó tập kết đội hình tiến vào bên trong, vì lúc hắn truy đuổi Nhạc Khang hướng ra phía ngoài rừng không gặp bất kỳ tên tu sĩ nào chạy ra.

Vì thế, mấy tên Nhân tộc kia chắc hẳn chạy vào bên trong.

Chuyện đến nước này, hắn cũng không lo được quá nhiều, việc tìm ra tên Nhất Minh mới là chuyện quan trọng lúc này, nếu không bị đám Linh tộc kia tìm ra trước thì trọng thưởng ắt sẽ rơi vào tay người khác.

Mặc dù nói Linh tộc cùng là một chủng tộc, nhưng bên trong cũng chưa hẳn bình yên như thế.

Đặc biệt là các tu sĩ hạ tầng có tu vi thấp, phải có tranh đấu mới có thể tiến lên đi xa được.

Cho nên các Linh tộc cao tầng gần như không có xảy ra tranh đấu với nhau nhưng cũng không phải là không xảy ra tranh đấu.

Chính trận chiến tại trung vực chính là lí do thiết thực nhất.

Bọn họ tu vi đã cao, vốn dĩ những cơ duyên nhỏ bé không khiến họ có thể tiến thêm một bước.

Chính vì thế mà Linh tộc và Nhân tộc cao tầng gần như không ngừng ma sát, tranh đoạt tài nguyên tu luyện, bí cảnh ,...

Còn các tu sĩ hạ tầng có tu vi thấp thì tự chém giết đi thôi, ai sống được thì có thể đi xa trong con đường tu luyện này.

Hỏa Đao cùng đám linh tộc rời đi nơi này sau, không đến một khắc có từng đám từng đám tu sĩ không rõ lai lịch tiến về nơi này nhìn thấy trước mắt cảnh tượng trong khỏi trong lòng chấn kinh.

P/s: Cảm ơn mọi người!

Donate: 0 7 4 1 0 0 0 6 3 9 1 4 2 vietcombank

Truyện CV